Giải trí

Văn mẫu phân tích tác phẩm "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" của tác giả Vích-to Huy-gô (Ngữ văn 11)

Hùng Cường 25/03/2024 11:50

Bài văn mẫu lớp 11: Phân tích tác phẩm Người cầm quyền khôi phục uy quyền của Vích-to Huy-gô bao gồm tóm tắt nội dung chính, lập dàn ý phân tích, bố cục, giá trị nội dung, giá trị nghệ thuật cùng hoàn cảnh sáng tác, ra đời của tác phẩm và tiểu sử, quan điểm cùng sự nghiệp sáng tác phong cách nghệ thuật giúp các em học tốt môn ngữ văn 11.

ADQuảng cáo
Mục lục

I. Tìm hiểu chung về tác phẩm Người cầm quyền khôi phục uy quyền của Vích-to Huy-gô

1. Tác giả Vích-to Huy-gô

a. Tiểu sử

- Vích-to Huy-gô (1802 – 1885) là một thiên tài nở sớm và rọi sáng từ đầu thế kỉ XIX cho đến nay.

- Bản thân:

+ Thời thơ ấu: trải qua nhiều đau khổ do gia đình mâu thuẫn.

+ Ông sinh ra và lớn lên trong thế kỉ XIX, một thế kỉ đầy bão tố cách mạng

+ Là nhà văn nổi tiếng nước Pháp thế kỉ XIX, là chủ soái của dòng văn học lãng mạn tích cực

- Ông là một người suốt đời có những hoạt động xã hội và chính trị tác động mạnh mẽ đến những nhân vật và khuynh hướng tiến bộ của thời đại

b. Sự nghiệp văn học

- Tác phẩm chính:

+ Tiểu thuyết: Nhà thờ Đức bà Pa-ri (1831), Những người khốn khổ (1862), Chín ba mươi (1874)…

+ Thơ: Lá thu (1831), Tia sáng và bóng tối (1840), …

+ Kịch: Ec-na-ni (1830),...

⇒ Ông là nhà văn đầu tiên của nước Pháp sau khi mất được đưa vào chôn cất ở điện Păng-tê-ông, nơi trước đó chỉ dành cho vua, chúa.

- Phong cách nghệ thuật

+ Mỹ học lãng mạn kết hợp với cảm quan hiện thực tạo nên sức lôi cuốn và thuyết phục của lí tưởng thẩm mỹ Vích-to Huy-gô đối với cuộc đời. Đó là cái đẹp của tình thương yêu hòa đồng, của hạnh phúc bình đẳng và của sự tiến bộ vô tận của con người.

+ Ông đã không ngần ngại xác định chức năng của nghệ sĩ như là một "nhà tiên tri", một "pháp sư" mà tác phẩm là một "âm vang" của thời đại, hòa hợp cá nhân người sáng tạo với dân tộc, nhân loại và lịch sử trong nhiệm vụ cải tạo cuộc sống để do đó khẳng định vai trò và sứ mệnh cao quí của người nghệ sĩ.

2. Tác phẩm Người cầm quyền khôi phục uy quyền

a. Xuất xứ, hoàn cảnh sáng tác

- Xuất xứ: Người cầm quyền khôi phục uy quyền được trích trong tiểu thuyết nổi tiếng Những người khốn khổ.

- Hoàn cảnh sáng tác:

+ Tác phẩm được thai nghén gần 30 năm.

+ Ngay từ 1829,Vích-to Huy-gô đã có ý định viết một cuốn tiểu thuyết về người tù khổ sai. Sau năm 1830 Huy-gô đặc biệt chú ý đến các vấn đề xã hội (phong trào đấu tranh của nhân dân lao động, những bất công xã hội, sự sa đoạ của con người). Huy-gô bắt tay vào việc sưu tầm tài liệu và bắt đầu viết bộ tiểu thuyết này vào năm 1840, thoạt đầu gọi là Những cảnh cùng khổvà hoàn thành nó vào năm 1861.

+ Được xuất bản năm 1862

*Vài nét về Những người khốn khổ:

- Tiểu thuyết được chia làm 5 phần

+ Phần thứ nhất: Phăng-tin

+ Phần thứ hai: Cô-dét

+ Phần thứ ba: Ma-ri-uýt

+ Phần thứ 4: Tình ca phố Pơ-luy-mê và anh hùng ca phố Xanh Đơ-ni.

+ Phần thứ 5: Giăng Van-giăng.

- Nội dung: Tái hiện lại khung cảnh Pari và nước Pháp ba thập kỉ đầu thế kỉ XIX, xoay quanh số phận nhân vật Giăng Van-giăng, từ khi được ra tù đến lúc qua đời trong lãng quên thầm thầm lặng với thông điệp: Trên đời, chỉ còn một điều ấy thôi, đó là yêu thương nhau.

- Giá trị:

+ Tư tưởng: Tác phẩm đã ghi lại những nét hiện thực về xã hội Pháp vào khoảng năm 1830 - cái xã hội tư sản tàn bạo và tình trạng cùng khổ của người dân lao động.

+ Nghệ thuật: Tác phẩm chứng tỏ được tài năng của Huy-gô qua bút pháp mang khuynh hướng nghệ thuật lãng mạn.

b. Vị trí đoạn trích

"Người cầm quyền khôi phục uy quyền" nằm ở cuối phần thứ nhất. Vì muốn cứu một nạn nhân bị Gia- ve bắt oan, Giăng Van-giăng buộc phải tự thú mình là ai…

c. Thể loại

Tác phẩm thuộc thể loại tiểu thuyết.

d. Ý nghĩa nhan đề

- Giải thích lớp nghĩa thứ nhất của nhan đề: Gia-ve khôi phục uy quyền của một người nhà nước bắt kẻ phạm tội là Giăng Van-giăng trong khi trước đó không lâu, Giăng Van-giăng đã trong thân phận thị trưởng bắt hắn khuất phục.

- Giải thích lớp nghĩa thứ hai: Giăng Van-giăng khôi phục uy quyền là một người nắm quyền chủ động trong tư thế hiên ngang. Phăng-tin đột ngột qua đời, Giăng Van-giăng không còn chịu đựng như trước, ông trở nên đanh thép và sáng chói trong tinh thần của cái thiện khiến cho chính Gia-ve không dám bắt ép ông và hắn trở nên nhu nhược không dám làm trái ý của ông tuy hắn mới là người có quyền.

e. Bố cục

- Phần 1 (Từ đầu đến chị rùng mình): Giăng Van-giăng chưa mất hết uy quyền |(của một ông thị trưởng).

- Phần 2 (Tiếp theo đến Phăng-tin đã tắt thở): Giăng Van-giăng đã mất hết uy quyền trước thanh tra mật thám Gia-ve.

- Phần 3 (Còn lại): Giăng Van-giăng khôi phục uy quyền của mình.

f. Giá trị nội dung

- Thông qua hình ảnh Giăng Van-giăng, tác giả thể hiện, quan điểm, tư tưởng, niềm tin vào con đường cải tạo xã hội.

- Cho dù trong hoàn cảnh nào, con người chân chính vẫn có thể bằng ánh sáng của tình thương đẩy lùi bóng tối của cường quyền và nhen nhóm niềm tin vào tương lai.

⇒ Bài học:

- Luôn yêu thương, trân trọng con người.

- Luôn có niềm tin vào con người, vào lòng tốt và tình yêu thương đồng loại của con người.

g. Giá trị nghệ thuật

- Bút pháp lãng mạn của Huy-gô.

- Sử dụng các thủ pháp nghệ thuật: so sánh, ẩn dụ, phóng đại.

- Sử dụng yếu tố hư cấu.

- Nghệ thuật đối lập khi xây dựng hình tượng nhân vật: Gia-ve (ác) >< Giăng Van-giăng (thiện)

h. Tóm tắt

Vì muốn cứu một nạn nhân bị Gia-ve bắt oan, Giăng Van-giăng buộc phải tự thú mình là ai. Bởi vậy, ông đã đến từ giã Phăng-tin khi nàng chưa biết gì về sự thật tàn nhẫn. Đoạn trích kể lại tình huống Gia-ve dẫn lính đến bắt Giăng Van-giăng khi ông đến thăm Phăng-tin lúc nàng đang hấp hối. Ban đầu, Giăng Van-giăng chưa mất hẳn uy quyền của một ông thị trưởng. Vì không muốn dập tắt niềm hi vọng của Phăng–tin ông phải hạ mình trước Gia-ve. Nhưng Gia-ve vẫn tàn nhẫn tuyên bố Giăng van-Giăng chỉ là một tên tù khổ sai vượt ngục và hắn sẽ bắt ông. Phăng-tin tuyệt vọng tắt thở. Căm phẫn trước sự tàn ác của Gia-ve, Giăng van-giăng khôi phục uy quyền khiến hắn phải run sợ và làm những nghĩa vụ cuối cùng đối với Phăng-tin.

nguoi-cam-quyen-khoi-phuc-uy-quyen.png
Phân tích đoạn trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền (Vích-to Huy-gô)

II. Dàn ý chung phân tích tác phẩm Người cầm quyền khôi phục uy quyền của Vích-to Huy-gô

A. Mở bài

- Sơ lược về Huy-go và phong cách sáng tác.

- Đoạn trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền cuối phần thứ nhất Phăng-tin của tác phẩm Những người khốn khổ, kể về sự vùng dậy của quyền uy, thứ quyền uy đến từ lòng nhân ái, vị tha sâu sắc khiến cho quân độc ác cũng phải khiếp sợ của Giăng Van-giăng.

B. Thân bài

a. Nhân vật Gia - ve

* Vẻ bề ngoài:

- Khuôn mặt: Có một "bộ mặt gớm ghiếc", nó đáng sợ đến mức Phăng-tin chỉ mới nhác trông thấy đã như "chết lịm đi", phải "lấy tay che mặt rồi kêu lên hãi hùng" cầu cứu Giăng Van-giăng.

- Giọng nói thì lạnh lùng, cộc lốc chỉ hai từ "Mau lên!" không chỉ vậy nó còn "man rợ và điên cuồng, không còn là tiếng người nói mà lá tiếng thú gầm".

- Ánh mắt giống như "cái móc sắt", "từng quen kéo giật về phía hắn bao nhiêu kẻ khốn khổ", ánh nhìn khiến người khác phải ghê sợ như ăn tận vào xương tủy của mình.

- Nụ cười "ghê tởm phô ra tất cả hai hàm răng".

=> Chẳng khác nào một con thú đói khát lâu ngày đang vồ mồi bằng tất cả trí lực và sự ghê gớm.

* Thế giới nội tâm:

- Lạnh lùng, tàn nhẫn, không mảy may thương tiếc với kẻ sắp chết, với người mẹ mất con, sẵn sàng cắt đứt những tia hy vọng cuối cùng, gián tiếp gây ra cái chết của Phăng-tin.

ADQuảng cáo

- Không cảm thấy hối hận hay xót thương cho cái chết của người đàn bà tội nghiệp.

=> Nội tâm Gia-ve là hình bóng của một con quỷ tàn nhẫn, là bản tính của loài ác thú chứ không còn là con người nữa.

b. Nhân vật Van - giăng

* Đối với Gia - ve:

- Trước khi Phăng-tin chết thì có thái độ nhẹ nhàng, nhún nhường, ngôn ngữ nói chuyện tinh tế hòng che giấu sự thật về Cô-dét, về mình để Phăng-tin có cơ hội sống.

- Sau cái chết của Phăng-tin, ông hoàn toàn xoay chuyển, trở nên cương quyết, ngôn ngữ lạnh lùng và dứt khoát, kết tội Gia-ve "Anh đã giết chết người phụ nữ này rồi đó", sẵn sàng chiến đấu để có thể từ biệt Phăng-tin bằng phong thái mạnh mẽ, lạnh lùng khiến Gia-ve run sợ.

* Đối với Phăng - tin:

- Trước lúc cô chết, Giăng Van-giăng đã làm tất cả, kể cả việc hạ mình trước tên mật thám Gia-ve chỉ để níu giữ niềm tin và sự sống cho Phăng-tin.

- Sau khi cô qua đời, ông lại sẵn sàng chống đối Gia-ve chỉ để ở lại mấy phút từ biệt cô, người đàn ông ấy dịu dàng dùng tình thương, lòng nhân ái vô hạn để ngắm nhìn người phụ nữ bất hạnh, thì thầm với cô những lời cuối cùng với nỗi xót thương vô hạn.

=> Giăng Van-giăng hiện lên như là một vị cứu tinh với tấm lòng bao dung, được bao phủ bằng những vầng hào quang của sự yêu thương, nhân ái vô bờ bến đối với những kiếp người rẻ mạt, khốn khổ.

c. Cái kết biểu thị cho khuynh hướng lãng mạn của Huy - gô

- Không đem đến cho người đọc cảm giác bi lụy, tuyệt vọng về một cái kết buồn.

- "Chết là đi vào bầu ánh sáng vĩ đại", Phăng-tin cuối cùng cũng thoát khỏi chốn trần gian đầy tối tăm, bẩn thỉu và đau khổ, để đến một nơi tốt hơn, ở nơi ấy có hào quang thanh khiết và vĩ đại của Chúa che chở.

- "Giờ thì tôi là của anh", Giăng Van-giăng chấp nhận quay lại con đường tù khổ sai, một cách tự nguyện và thanh thản, thể hiện tư thế chủ động của nhân vật, rằng chúng có thể mãi mãi cầm cố thể xác ông nhưng không bao giờ có thể giam cầm tâm hồn vĩ đại của ông bằng cái lồng cũi bẩn thỉu của cường quyền.

C. Kết bài

Người cầm quyền khôi phục uy quyền là một tác phẩm nói lên tính cách, hành động, và thái độ của một con người. Nhưng con người dù có hung ác, tàn bạo đến đâu cũng sẽ khuất phục dưới sự nhân đạo của con người.

III. Viết đoạn văn ngắn phân tích tác phẩm Người cầm quyền khôi phục uy quyền của Vích-to Huy-gô

1. Phân tích phần kết của đọan trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền (Vích-to Huy-gô). Từ đó, nêu nhận xét về nghệ thuật lãng mạn.

Một không khí thiêng liêng được thể hiện qua sự im lặng gần như tuyệt đối của không gian căn phòng nơi Phăng tin chết. Đồng thời sự thiêng liêng đó cũng được thể hiện qua các hành vi của Giăng Van-giăng trong tư thế ngồi, nét mặt, dáng điệu. Ngay cả Gia-ve cũng không dám làm gì khi đó và bà xơ Xem- pli-xơ cũng chỉ là chứng nhân bất động. Mọi hoạt động lúc đó gắn liền với Giăng Van-giăng, song cũng không ồn ào mà hết sức lặng Ịẽ, ngay cả khi nói với người đã chết thì âm thanh ở đây cũng chỉ đủ mức cho hai người nghe, cũng chỉ là thì thầm. Đây là một kiểu không gian đặc trưng khác thường mà nghệ thuật lãng mạn thường quan tâm khai thác và xây dựng.

Trước hết, cái đẹp phi thường được thể hiện qua lời kể của nhà văn:

Các câu hỏi liên tiếp được đưa ra đầy nghi vấn, càng không hề có chút gì mỉa mai. Các câu hỏi đó đều được giải đáp bằng chi tiết bà xơ Xem-pli-xơ, người độc nhất chứng kiến ấy, là người đã trông thấy một nụ cười không sao tả được hiện trên đôi môi nhợt nhạt. Có thể coi đây là một thực tế vô lí. Song, tác giả đã nhấn mạnh là bà xơ Xem- pli-xơ không bao giờ biết nói dối, bà chỉ nói sự thật, sự thật của mắt thấy tai nghe.

Đọc câu văn có những ảo tưởng cảm động, có thể là những sự thực cao cả, ta thấy đưa ra cách lí giải hợp lí ở đây cần chú ý là không chỉ có nụ cười trên môi mà còn có cả nụ cười trong đôi mắt xa xăm, đầy ngỡ ngàng của Phăng-tin nữa. Tất nhiên đây là đôi mắt của người đã chết, song trong không gian thiêng liêng ấy, qua cách nhìn của bà xơ, cái ảo tưởng này có thể giải thích được.

Tiếp đó là các hành vi mà Giăng Van-giăng thực hiện với người đã khuất. Các động tác sửa soạn lại tư thế cuối cùng cho Phăng-tin của Giăng Van-giăng. So sánh các động tác ấy với động tác của người mẹ chăm con, người đọc hiểu thêm tình người sâu sắc của ông. Các động tác của Giăng Van-giăng chậm rãi, không gấp gáp mà tuần tự để đi tới động tác cuối cùng: Rồi ông vuốt mắt cho chị . Điều gì đã xảy ra? “Lúc ấy gương mặt Phăng-tin như sáng rỡ lên một cách lạ thường. Đây cũng là biểu hiện độc đáo của nghệ thuật lãng mạn, hướng tới cái khác thương, phi thường trong hoàn cảnh khác thường.

Động tác Giăng Van-giăng quỳ xuống trước bàn tay buông thõng ngoài giường của Phăng-tin cũng rất đặc biệt: Giăng Van-giăng quỳ trước bàn tay người phụ nữ vốn đã phải làm cái nghề bán thân nuôi miệng ấy ta thấy sự khác biệt giữa hai cách nhìn về con người này: một của Giăng Van-giăng, một của Gia-ve. Và từ đó ta thấy rõ tình cảm nhân đạo, tình người bao la của tác giả. Các động tác ở đây cũng nhẹ nhàng, tình cảm và tuần tự. Động tác cuối cùng của Giăng Van-giăng là đặt vào bàn tay ấy một nụ hôn.

Đọc câu văn sau đây, ta hiểu thêm quan niệm của tác giả về cái chết: Chết tức là đi vào bầu ánh sáng vĩ đại. Đây cũng là một cách nhìn lãng mạn, không giống như quan niệm bình thường, thể hiện niềm tin bất diệt vào thế giới cái thiện. Cái thiện bao giờ cũng gắn với ánh sáng, cái ác bao giờ cũng gắn với bóng tối.

2. Phân tích tính nghệ thuật lãng mạn trong Người cầm quyền khôi phục uy quyền của Vích-to Huy-gô

Đoạn trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền được trích từ tác phẩm Những người khốn khổ của V.Huy-go, trong ấy gây ấn tượng mạnh mẽ với người đọc chính là khung cảnh truyện sau khi Phăng-tin chết. Không khí tĩnh lặng bao trùm căn phòng và hành động của Giăng Van-giăng khiến người đọc cảm nhận được tình thương bao la cùng sức mạnh của lòng nhân đạo đã khiến một bi kịch cũng trở nên lãng mạn hóa.

Hình ảnh Giăng Van-giăng mạnh mẽ cậy mở bàn tay của Gia-ve đang túm lấy áo ông cho thấy sự nhẫn nhịn của người đàn ông này đã đến cùng cực, và ông đang vùng lên giành lấy lại uy quyền của mình. Và thực sự là Gia-ve cảm thấy sợ hãi, hắn không dám manh động khi chứng kiến Giăng Văn-giăng giựt lấy thanh giường sẵn sàng phản đòn bất cứ lúc nào. Đối với tên ác quỷ Gia-ve là vậy, nhưng khi đối mặt với Phăng-tin, người phụ nữ đáng thương, có cuộc sống tủi nhục bán thân nuôi miệng, đến chết cũng không thể nhắm mắt vì còn có nhiều điều tiếc nuối. Ông dịu dàng săn sóc cho người phụ nữ yếu đuối ấy bằng tất cả sự ân cần, tình thương vô hạn và trân trọng nhất như "Người mẹ sửa sang cho con".

Mọi việc diễn ra trong yên lặng, sự yên lặng ấy bao trùm cả căn phòng, không khí đang căng thẳng bỗng trùng xuống và dịu lại, ông thì thầm điều gì đó vào tai Phăng-tin, thật nhẹ nhàng và tình cảm. Chẳng ai biết ông nói gì, kể cả người đã chết liệu có thể nghe thấy không? Nhưng Vích-to Huy-gô đã nói "Có những ảo tưởng cảm động, có thể là những sự thực cao cả", và qua lời bà sơ Xem-pli-xơ, một nữ tu chẳng biết nói dối bao giờ, bà đã trông thấy nụ cười ngỡ ngàng của Phăng-tin trên đôi môi nhợt nhạt và trong đôi mắt xa xăm của chị. Vậy rốt cuộc nụ cười ấy có thật không? Không ai chắc nhưng bà sơ sẽ không nói dối.

Lúc này đây "Chết tức là đi vào bầu ánh sáng vĩ đại", đối với Phăng-tin chết chưa hẳn là xấu mà có khi đó là một khởi đầu mới, cứu chị ra khỏi nơi tăm tối dơ bẩn, ở thế giới khác chị có lẽ sẽ sống tốt hơn. Khi Giăng Van-giăng quỳ xuống hôn tay của Phăng-tin ta thấy một sự trân trọng, một lời tạm biệt đầy thương mến sâu sắc đến từ người đàn ông có tấm lòng nhân hậu này, liệu ai có đủ lòng bao dung để thương xót cho những con người khốn khổ như Phăng-tin, phải bán thân thể đầy rẻ mạt, có chăng chỉ là sự ghét bỏ khinh miệt. Chính điều ấy đã làm nổi bật lên tấm lòng cao cả, khoan dung vô hạn như một vị thần của Giăng Van-giăng, sẵn sàng bao dung những mảnh đời bất hạnh nhất và chẳng ai màng tới.

Phân tích Người cầm quyền khôi phục uy quyền ta thấy, nghệ thuật lãng mạn bắt đầu được xây dựng từ khung cảnh yên ắng của căn phòng, dường như bỏ qua tất cả chỉ còn hai con người đang đối thoại với nhau trong yên lặng, một người sống và một người đã mất. Đặc biệt những hành động thương tiếc đầy trân trọng được thực hiện một cách tuần tự, nhẹ nhàng và tỉ mỉ của Giăng Van-giăng dành cho Phăng-tin, đã thể hiện được nhân cách cao cả của Giăng Van-giăng, hình tượng hóa nhân vật này như đại diện của lòng nhân đạo sâu sắc và niềm xót thương cho những số phận bất hạnh nghiệt ngã.

Thêm nữa, cái chết của Phăng-tin vốn tưởng là bi kịch, nhưng Huy-gô đã lãng mạn hóa bằng những triết lý rất sâu sắc, chết không phải là kết thúc, chỉ là chuyển đến một vùng mới, nơi ấy có ánh sáng vĩ đại hơn, gột rửa hết những đen tối của cuộc đời trong kiếp này. Vậy ánh sáng chính là cái thiện chân chính tỏ rõ tâm hồn con người, còn bóng tối là cái ác bao trùm lên cuộc đời làm con người ta lâm vào khốn cùng, suy ra Phăng-tin có lẽ đã đến được nơi cần đến, chấm dứt hết những vết bùn nhơ nhuốc ở hiện tại.

Đoạn trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền là một phần khá hay và kịch tính nhất của câu chuyện, trong đó các nhân vật được khắc họa một cách sâu sắc, giữa bên thiện và bên ác có sự đối lập rõ ràng. Và cái xấu bao giờ cũng phải e ngại, phải chùn bước trước cái thiện, quan điểm trên đã được Vích-to Huy-gô khéo léo lồng ghép vào câu chuyện thông qua nghệ thuật lãng mạn hóa những bi kịch, đồng thời hình tượng hóa nhân vật của mình. Mọi chuyện vốn phi thực tế nhưng nhờ vào tấm lòng thương xót cao cả, tất cả bỗng trở thành một sự thực cảm động thông qua đôi mắt của người chứng kiến, đôi mắt của Chúa.

3. Viết đoạn văn nêu cảm nhận của anh (chị) về nhân vật Gia-ve trong đoạn trích "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" ("Những người khốn khổ") của Vích-to Huy-gô

Trong đoạn trích "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" ("Những người khốn khổ") của Vích-to Huy-gô, chân dung nhân vật Gia-ve được nhà văn miêu tẩ cụ thể sống động ở từng đường nét, từng chi tiết cụ thể. Hắn có một vẻ ngoài dữ tợn: bộ mặt gớm ghiếc, điệu nói man rợ và điên cuồng như thú gầm, cặp mắt nhìn như cái móc sắt, đi thấu vào xương tủy, cái cười ghê tởm phô ra tất cả hai hàm răng. Những điều đó hé lộ một tính cách tàn ác, mất hết nhân tính. Bản chất đó đã được bộc lộ rõ nét trong những hành động, lời nói của hắn trước Ma-đơ-len - Giăng Van-giăng và Phãng-tin. Hắn xông vào phòng bệnh của Phăng-tin, nắm cổ áo thị trưởng, xưng hô “mày - tao” với ông, gọi Phăng- tin là con đĩ, điếm rồi luôn miệng lăng mạ, chửi bới chị. Bất chấp sự run sợ của Phăng-tin, Gia-ve luôn tỏ ra đắc ý và thị uy quyền lực của mình. Mỗi lời nói của Gia-ve đều là lời ra lệnh hoặc chửi bới, bắt bớ. Sự xuất hiện của hắn ở đâu là đem đến sự u ám đến đó. Khi thể hiện tính cách của Gia-ve, Huy-gô đã sử dụng rất nhiều những so sánh và ẩn dụ. Đó đều là những so sánh có tính chất phóng đại và đều nhằm quy chiếu về một ẩn dụ. ấn tượng đầu tiên của người đọc về Gia-ve trong đoạn trích này là lời nói của hắn - những lời cộc lốc và thô bỉ. "Trong cái điệu hắn nói lên hai tiếng ấy ("Mau lên!") có cái gì man rợ và điên cuồng. [...] Không còn là tiếng người nói mà là tiếng thú gầm". Rồi "hắn phóng vào Giăng Van-giăng, cặp mắt nhìn như cái móc sắt, và với cái nhìn ây hắn từng quen kéo giật vào hắn bao kẻ khốn khổ". Thêm nữa, cái cười của hắn mới càng thêm man rợ: "Gia-ve phá lên cười, cái cười ghê tởm phô ra tất cả hai hàm răng". Tất cả những hình ảnh so sánh phóng đại nêu trên giúp ta hình dung một cách rất sâu sắc về Gia-ve vổi những nét điển hình của một tên ác thú và trở thành hiện thân đầy đủ nhất của cái ác trong toàn bộ tác phẩm bất hủ này.

IV. Danh sách đề thi phân tích tác phẩm Người cầm quyền khôi phục uy quyền của Vích-to Huy-gô

1. Người cầm quyền khôi phục uy quyền (trích Những người khốn khổ của Vích-to Huy-gô) là đoạn trích thể hiện tập trung cảm hứng phê phán và xót thương, phê phán sự tàn ác, nhân đạo và xót thương những con người khốn khổ. Anh (chị) hãy phân tích đoạn trích để làm sáng tỏ điều đó.

Vích-to Huy-gô đã chứng kiến những biến- động lớn lao của nước Pháp gần suốt thế kỉ XIX. Ông đã dần trở thành "nhân vật trung tâm của chủ nghĩa lãng mạn tiến bộ Pháp". Những tác phẩm của ông thấm nhuần tinh thần nhân đạo chủ nghĩa, tiêu biểu là Những người khốn khổ. Đoạn trích Người cầm quyển khôi phục uy quyền trong cuốn tiếu thuyết bất hủ này của Huy-gô thể hiện tập trung cảm hứng phê phán và xót thương, phê phán sự tàn ác, vô nhân đạo và xót thương những con người khốn khổ.

Những người khốn khổ (1862) được thai nghén từ năm 1823, trải qua nhiều năm chuẩn bị cống phu, mãi đến ngày 21-5- 1X61 mới viết xong. Những bước thăng trầm của lịch sử đã tác động đến tư tưởng nhà văn trong cả quá trình hư cấu, xây dựng, sửa chữa. Bộ "tiểu thuyết nhân dân", bản "anh hùng ca của những con người bình thường" này chỉ có thể hoàn thành vào thời kì nhà văn chiến đấu bất khuất vì Công lí, Tự do.

"Khi trên mặt đất, dốt nát và khốn khổ còn tồn tại, thì những quyển sách như loại này còn có thể không phải là vô ích" (Huy-gô). Tác phẩm đã gợi lên lòng thương vô hạn những kẻ khốn cùng trong xã hội va cố gắng mở ra con đường giải quyết số phận của họ. Huy-gô đã khẳng định một điều là chỉ có những con người khốn khổ mới thật sự yêu thương nhau. Tiếng kêu thảm thương của những cháu bé đang đói lả thôi thúc Giăng Van-giăng phải đập vỡ kính lấy trộm miếng bánh-cho các cháu. Phăng-tin mất việc làm phải bán cả tóc lẫn răng để nuôi đứa con nhỏ. Van-giăng phải đi cứu Sin-nia-chi-ơ khói nanh vuốt của tòa án. Họ quên mình vì nghĩa đến người khác. Tình mẹ con Phăng-tin - Cô-dét, tình cha con Van-giăng - Cô-dét, tình yêu của E-pô- nin và tình đồng chí của những con người ở xóm thợ Xanh Ăng-toan, Hơi mà "những nỗi nghèo khổ và cảm hờn ẩn náu", những mối tình cao thượng ấy không phải ngẫu nhiêu mà chúng ta chỉ thấy ở những người khốn khổ, bất hạnh. Họ cần phải phản không lại trật tự xã hội bất công. Van-giăng phải vượt ngục, Phăng-tin phải kháng cự Gia-ve. Và cao hơn hết là phải cùng nhau đứng vé phía cách mạng, một sống một chết với kẻ thù. Huy-gô đã khắc họa những gương mặt không phai mờ, những con người đau khổ nhìn về tương lai, sinh động hơn cả những người đang sống. Giá trị hiện thực chính là những con người đang sống thúc đẩy tác giả miêu tả.

Người cầm quyền khôi phục uy quyền là một đoạn trích trong tiếu thuyết Những người khốn khổ của Vích-to Huy-gô. "Người cầm quyền" ở đây ứng với nhân vật Giăng Van-giăng hay Gia-ve? Lâu nay, Gia-ve vẫn một mực phục tùng ông thị trưởng, tuy có lúc nghi ngờ ông chính là tên tù khổ sai Giăng Van-giăng. Bây giờ, Giăng Van-giăng đã trở lại với tên họ thật cũa mình nên gã thanh tra mật thám "khôi phục" quyền hành của hắn. Như vậy có thể nghĩ "người cầm quyền" ứng với nhân vật Gia-ve. Nhưng xét riêng đoạn trích tiểu thuyết chiếm trọn vẹn mục này, tên thanh tra mật thám đang hống hách với Giăng Van-giăng, bỗng phải nem nép nghe theo Giăng Van-giăng... thì ngựời "khôi phục uy quyền" chính là Giăng Van-giăng. Khả năng thứ hai có sức thuyết phục hơn.

Trong toàn bộ tác phẩm, đặc biệt là trong đoạn trích này, nhà văn có dụng ý miêu tả nhân vật Gia-ve như một loài cầm thú: Diện mạo "ác thú", "chó dữ", "cọp",... chỉ "còn chút gần nhân loại" ở chỗ đôi lúc hút thuốc. Bộ dạng, ngôn ngữ, hành động: Thoạt tiên là tiếng thét "Mau lên!" với lời bình của người kế chuyện: "Không còn là tiếng người nói mà là tiếng thú gầm". Hắn vừa gầm vừa như thôi miên con mồi, "cứ đứng lì một chỗ", phóng vào con mồi "cặp mắt nhìn như cái móc sát”. Sau đó hắn mới lao tới phía con mồi, ngoạm lấy cổ con mồi (rúm lấy cổ áo), hắn đắc ý phá lên cười, nhưng là "cái cười ghê tởm phô ra tất cả hai hàm răng".

Người kể chuyện cố ý khắc họa "thế giới nội tâm" của con thú Gia-ve qua thái độ, cách xử sự của hắn trước người bệnh. Chẳng quan tâm tới người bệnh nặng là Phăng-tin, hắn cứ quát tháo trong bệnh xá. Chẳng cần biết Phăng-tin gần đất xa trời chỉ còn bấu víu vào cuộc sồng ở chỗ tưởng rằng ống Thị trưởng đã chuộc được Cô-dét về cho chị, hắn đã tàn nhẫn nói toạc ra: "mày nói giỡn! Chà chà (...) tốt thật đấy. Nhưng còn ông thị trưởng thì chị vẫn hi vọng sẽ gặp được con. Hắn dập tắt nốt tia hi vọng cuối cùng của Phăng-tin bằng cách tuyên bố thẳng thừng là ờ đây chẳng còn ai là ông thị trường nữa.

"Thế giới nội tâm” của con thú Gia-ve còn thể hiện qua thái độ, cách xử sự của hắn trước nồi đau của tình mẫu tử. Đã là người, ai đứng trước nỗi đau ấy chắc cũng phải mủi lòng. Gia-ve ngược lại, vẫn lòng lim dạ đá. Trước tiếng kêu tuyêt vọng của Phăng-tin , Gia-ve đã quát: "Giờ lại đến lượt con này..."

Trước người chết, Gia-ve không những không mảy may xúc động mà hắn vẫn tiếp tục quát: "Đừng có lôi thôi! Tao không đến đây để nghe lí sự..." Khắc họa nhân vật Gia-ve với bản tính cùa loài cầm thú, Vích-to Huy-gô muốn kịch liệt phê phán cái ác, sự vô nhân đạo đang có nguy cơ hoành hành trong xã hội.

Trái ngược với tính cách của Gia-ve là nhân vật Giăng Van-giăng. Nhà văn chú ý khắc họa những nét tinh tế trong ngôn ngữ và hành động của Giăng Van-giăng đối với Phăng-tin và đối với Gia-ve, tất cả đều nhằm mục đích cứu vớt Phăng-tin trong lúc bệnh tình nguy kịch. Khi Gia-ve xuất hiện, ông biết hắn đến để bắt mình, nhưng nói thế nào đây để Phăng-tin yên tâm? Sự thể sẽ ra sao nếu thay cho câu Tôi biết là anh muốn làm rồi "bằng câu "Tôi biết hắn đến để bắt tôi rồi".

Phần thứ hai của đoạn trích, khi Phăng-tin đã biết rõ sự thật, Giăng Van-giăng cứ muốn nói nhỏ, nói riêng với Gia-ve. Giăng Van-giăng không phải sợ Gia-ve mà sợ người đàn bà xấu số không còn có thể sống được nữa.

Cho đến phần cuối của đoạn trích, Giăng Van-giăng thì thầm bên tai Phăng-tin lúc ấy đã chết rồi. Người kế chuyện không rõ nhưng chúng ta đoán biết được ông đã thầm hứa với Phăng-tin sẽ tìm mọi cách cứu cô-dét cho chị về sau, Giăng Van-giăng đã thực hiện được lời hứa ấy.

Qua hai nhân vật Phăng-tin và Giăng Van-giăng, Vích-to Huy-gô đã thể hiện tình thương của mình đối với những con người đau khổ, bất hạnh.

Hai tính cách trái ngược nhau của Gia-ve và Giăng Van-giăng là hai đại diện đối lập giữa tình thương. Nếu Gia-ve luôn “hoài nghi” và có thái độ ngang ngược, hống hách thì Giăng Van-giăng lại là một người đàn ông sống có trách nhiệm và luôn thường trực một tình thương cao cả đối với những người nghèo khổ, ở nhân vật Giăng Van-giăng, hiện hữu trong phẩm chất con người ấy là lẽ sống tình thương. Ông có một khát vọng muốn xua tan nồi đắng cay, oan trái ở những con người khốn khổ bẳng tình thương. Với một tâm hồn cao thượng như vậy, Giăng Van-giăng luôn cận kề bên cạnh bao cảnh sống cơ hàn. Lẽ sống của ông dã che chở và nâng clỡ bao cảnh đời tủi nhục. Đối với Giăng Van-giăng, tình người, tình đời thật lớn lao. Ông chính là đại diện của lẽ sống vì tình thương.

Tính cách ấy trái hẳn với Gia-ve, một kẻ không có tình người Với chức thanh tra, hắn luôn tác oai, tác quái và gây ra bao nhiêu hậu quả khốc liệt. Cái chết của bà Phăng-tin vì tuyệt vọng cũng do sự tàn nhẫn và thiếu lương tâm của Gia-ve mới tạo nên cơn giằng xé đến nỗi bà phải chết.

Trong đoạn trích, nhân vật Phăng-tin hiện lên là một người mẹ nghèo khổ, tình cảnh đến mức bi đát. Phăng-tin có con gái là Cô-đét nhưng số phận đã chia lìa hai mẹ con dẫn đến nỗi đau giằng xé trong cõi lòng người mẹ. Xuất hiện trong đoạn trích nhân vật Phăng-tin tỏ ra là một người ốm yếu và bao trùm lên tâm trạng là sự lo lắng cho sứ mệnh của mình và cuộc đời người con gái duy nhất. Đặc biệt, khi có mặt của Gia-ve, lời nói và hành động hiện lên nỗi nơm nớp lo sợ của một người phụ nữ yếu đuối.

Nhà văn đã miêu tả Phăng-tin trong cơn tuyệt vọng bằng những điệu bộ của một người sắp chết. Phăng-tin cố gắng chống chọi lại với tử thần vì còn chút sức mạnh của tình yêu thương mà người mẹ dành cho người con gái. Hoạt động cuối cùng của người đàn bà khốn khổ ấy gây xúc động mạnh đến trái tim người đọc và để lại ấn tượng thương xót khôn nguôi. Có được ấn tượng ẩy là vì tác giả đã khắc họa nhân vật bằng tài năng nghệ thuật của mình làm cho nhân vật hiện lên những nét cơ cực nhất ngay cà nhũng giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Vai trò của nhân vật Phăng-tin là góp phần làm cho cốt truyện thêm sâu sắc và hấp dẫn. Xuất phát từ số phận nghiệt ngã và oan trái của nhân vật này đã lôi kéo Giăng Van-giăng vào cuộc để rồi nội dung câu chuyện dần dần biến đổi, Giá như Phăng-tin khủng trở nên ốm yếu và bất lực tnrớc số phận thì chua hẳn đã có một Giăng Van-giăng hào phóng và giàu tình thương như vậy. Đoạn trích thổ hiện tư tưởng nhân đạo của nhà văn. Bằng việc khắc họa các hình tượng nhân vật, tác giả muốn gửi tới người đọc thông diệp của lẽ sồng tình thương. Nhà văn đã lên tiếng bênh vực cho lẽ sống ấy, qua đó thể hiên thái độ phê phán những thế lực đã ngăn chặn và đè nén khát vọng sống cao quý của con người. Phăng tin đã chết rồi, vậy mà trên đôi môi nhợt nhạt của chị vẫn nở nụ cười. Thực tế là vô lí. Nhưng người duy nhất chứng kiến và phát hiện điều đó là bà Xem-pli (bà là người không bao giờ biết nói (dối). Kết hợp với chi tiết Giăng Van- giăng thì thầm bên tai Phăng-tin thì đấy lại là một ảo tưởng có thể xảy ra.

Người chết mà khuôn mặt còn rạng rỡ, điều đó cũng vô lí. Nhưng người kể chuyện khi kể đến đây đã rất xúc động trước tình cảm của Giăng van-giăng đối với Phăng-tin, tường chừng thấy khuôn măt người chết rạng rỡ hẳn lên. Đấy cũng là một ảo tưởng có thế có thật. Nhà văn đã xây dựng chi tiết này với ngòi bút hết sức lãng mạn.

Qua câu chuyện đầy éo le, oan trái với những tính cách trái ngược, nhà văn muốn gửi gắm một thông điệp: Cuộc sống khi phải đối diện với những bất công và tuyệt vọng, con người có thể sưởi ấm và che chở cho nhau bằng tình thương. Chỉ có tình thương mới có thể đẩy lùi thế lực hắc ám của cường quyền và thắp lên niềm hi vọng tươi sáng ở tương lai.

2. Phân tích hình tượng nhân vật Giăng Van - giăng trong tác phẩm Người cầm quyền khôi phục uy quyền của Vích-to Huy-gô

Nhắc đến văn học nhân đạo thế giới, không thể không nhắc tới đại văn hào người Pháp Vich-to-Huy-gô. Trong sự nghiệp sáng tác văn học của mình, ông đã để lại cho thế giới một tiểu thuyết vô cùng giá trị mang tên “Những người khốn khổ”. Đoạn trích “Người cầm quyền khôi phục uy quyền” có thể nói là đoạn trích đặc sắc nhất của cuốn tiểu thuyết. Trong đoạn trích, nhà văn đã tập trung tái hiện thành công hình tượng nhân vật Giăng Van – giăng với số phận và những phẩm chất tốt đẹp.

Giăng Van – giăng là nhân vật chính của tiểu thuyết “Những người khốn khổ”. Cuộc đời và số phận của Giăng Van – giăng là hành trình đi từ bóng tối đến ánh sáng, từ xiềng xích gông cùm đến tự do của con người. Trước tiên, điều mà người đọc cảm nhận được là từ cuộc đời và số phận của ông.

Cuộc đời Giăng Van – giăng là một chuỗi dài những biến cố, không hề may mắn. Vì ăn cắp một mẩu bánh mì cho đứa cháu nhỏ đang đói khát khốn khổ mà rơi vào cảnh tù giam suốt 21 năm dài. Kết quả nhận lại cho 21 năm nơi ngục tối là một tờ giấy thông hành vàng, dù đi đến bất cứ nơi đâu cũng bị người người xa lánh. Sau đó, ông gặp được vị giám mục Mi-ri-en tốt bụng. Được tình thương cứu vớt, Giăng Van – giăng tìm thấy lẽ sống cho cuộc đời, ông đổi tên thành Ma-đơ-len, trở thành thị trưởng và làm chủ một nhà máy giàu có. Tuy đã đứng ở địa vị khác, ông vẫn luôn luôn giúp đỡ mọi người. Tình cờ ông gặp được Phăng-tin, người phụ nữ đã phải bán răng bán tóc để cứu con mình và cứu giúp cô.

Những tưởng sẽ bình yên trôi qua như vậy thì gã thanh tra Gia-ve vẫn không ngừng truy tìm tung tích Giăng Van – giăng. Trong “Người cầm quyền khôi phục uy quyền”, Giăng Van – giăng xuất hiện trong hoàn cảnh cứu vớt Phăng-tin và đối đầu với Gia-ve. Sau cái chết của Phăng-tin, Giăng Van – giăng lại rơi vào cảnh tù tội. Dù sau này, Giăng Van – giăng vượt ngục nhiều lần, thay đổi tên họ, nhưng lẽ sống và tình thương vẫn luôn là ánh sáng cuộc đời ông. Có thể nói, cuộc đời ông có nhiều biến cố, song toàn bộ những biến cố ấy dường như càng tô đậm tính cách và phẩm chất đáng quý của ông.

Vẻ đẹp tỏa sáng nhất trong phẩm chất của Giăng Van – giăng chính là tình yêu thương và tấm lòng lương thiện, luôn bao dung và sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Ngay cả hành động ăn cắp bánh mì trước kia của ông cũng xuất phát từ tình yêu thương ông dành cho cháu. Nhưng vì ở xã hội bấy giờ, hành động ấy lại trở thành tội ác không được tha thứ. Bị đẩy vào tù, bản chất tốt đẹp trong tâm hồn Giăng Van – giăng vẫn không bị dập tắt. Từ khi nhận được sự giúp đỡ của giám mục đến khi lên làm thị trưởng, ông vẫn luôn giữ trọn bản tính lương thiện của mình. Trước sự truy đuổi của Gia-ve, ông thậm chí còn tự ra đầu thú để cứu người bị bắt oan. Tất cả đều chứng minh cho tấm lòng lương thiện và tình yêu thương ông dành cho mọi người.

Tình yêu thương ấy được thể hiện rõ ràng và cảm động nhất trong cuộc gặp gỡ với chị Phăng-tin, trong thời điểm trước khi theo Gia-ve về. Có thể ông sẽ phải trở lại nơi ngục giam tối tăm, u ám, có thể ông sẽ phải lần nữa mang lên mình tờ giấy vàng cho danh tính phạm nhân. Nhưng điều ông quan tâm khi ấy không phải những gì bản thân sắp phải đối mặt mà là làm sao có thể tìm được con gái cho Phăng-tin và bệnh tình của chị.

Thấy Phăng-tin run lên vì sợ hãi, Giăng Van – giăng nhẹ nhàng trấn an “Cứ yên tâm. Không phải nó bắt chị đâu”. Ông thậm chí đã nhún nhường với Gia-ve xin hoãn lại 3 ngày để tìm con cho chị mà không phải làm điều gì khác cho chính mình. Mọi cử chỉ, hành động ấy đều xuất phát từ tình thương của ông. Giăng Van – giăng không muốn chị Phăng-tin thêm sợ hãi, không muốn bệnh trạng của chị thêm nghiêm trọng, và cũng muốn giúp đỡ chị tìm được con gái Cô-dét bé bỏng mà chị ngày đêm mong nhớ.

Khi Phăng-tin chết, Giăng Van – giăng quỳ xuống thành giường, khẽ thì thầm vào tai và hôn lên bàn tay chị, vuốt mắt cho chị. Tất cả cử chỉ đều thể hiện nỗi đau đớn xót thương chân thành. Với một người không hề quen biết, có thể làm được như vậy hoàn toàn chứng minh tấm lòng cao thượng của Giăng Van – giăng.

Không những mang trong mình tình yêu thương cao đẹp, Giăng Van – giăng còn hiện lên là người kiên cường, dũng cảm, không hề khuất phục trước quyền lực. Bị Gia-ve phát hiện mình là người tù khổ sai, Giăng Van – giăng vẫn, không sợ hãi, không hoảng loạn, bình tĩnh đón nhận. Nhún nhường, cầu xin để đảm bảo an toàn cho Phăng-tin.

Nhưng Phăng-tin chết, Giăng Van – giăng hoàn toàn thay đổi. Ông sẵn sàng lên giọng đầy thách thức, kết tội Gia-ve chính là kẻ gián tiếp gây ra cái chết của chị Phăng-tin. Trước hành động thô bạo, ngang ngược của Gia-ve, Giăng Van – giăng “bẻ gãy thanh giường và tiến về phía Gia-ve”. Không có sợ hãi, không có nhún nhường, chỉ có quyết liệt. Gia-ve đã khiếp sợ và lùi về phía sau. Giăng Van – giăng đã khôi phục lại uy quyền của mình, uy quyền khiến cho kẻ cầm thú Gia-ve cũng phải run rẩy.

Người đọc nhìn thấy ở đây sự tương phản đối lập vô cùng mãnh liệt giữa Giăng Van – giăng và Gia-ve. Giăng Van – giăng là hiện thân của cái thiện trong khi Gia-ve là hiện thân của cái ác. Gia-ve hiện lên như một con thú, chỉ chờ nhảy vào cắn xé, hung dữ và độc ác. Còn Giăng Van – giăng lại hoàn toàn hiện lên trong dáng vẻ của một con người, con người chân chính, biết sống vì người khác.

Có thể nói, đoạn trích “Người cầm quyền khôi phục uy quyền” là đoạn trích vô cùng ấn tượng trong toàn bộ tiểu thuyết. Đoạn trích mang đậm dấu ấn đặc trưng của chủ nghĩa lãng mạn với thủ pháp phóng đại, so sánh, ẩn dụ và tương phản đối lập. Từ đó khắc họa thành công hình tượng nhân vật Giăng Van – giăng giàu tình yêu thương, lương thiện, kiên cường và dũng cảm. Đặc biệt gửi gắm trong đó niềm tin của Vích-to Huy-gô vào con đường cải tạo xã hội, ngợi ca những con người rơi vào khốn khổ vẫn có lòng nhân ái vô bờ. Khát khao thay đổi cuộc sống bằng tình yêu thương, sự lương thiện, xua tan bóng tối và sự độc ác.

Dù chỉ là một phần rất nhỏ trong tiểu thuyết đồ sộ của Vích-to Huy-gô, đoạn trích cũng ghi lại rất nhiều ấn tượng trong lòng người đọc. Giăng Van – giăng từ tác phẩm bước ra, trở thành một nhân vật tiêu biểu cho cả văn học Pháp. Mang theo giá trị lý tưởng vô cùng cao đẹp.

3. Phân tích ý nghĩa nhan đề đoạn trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền của Vích-to Huy-gô

Một tác phẩm hay thì không chỉ thành công trong nội dung cũng như nghệ thuật mà còn ngay cả nhan đề cũng thấp thoáng những ý nghĩa rồi. Những nhà văn cũng rất rất trăn trở và mất khá nhiều suy nghĩ để có thể đặt tên cho đứa con tinh thần của mình. V. Huy- gô cũng vậy, ông tự đặt cho đoạn trích của mình là người cầm quyền khôi phục uy quyền trích từ tác phẩm lớn những người khốn khổ của ông. Có thể nói rằng nhan đề đoạn trích ấy mang một ý nghĩa rất lớn cần chúng ta phải đọc cả nội dung thì mới có thể hiểu thấu đáo được.

Xét nhan đề với nội dung của tác phẩm thì chúng ta không thể hiểu một cách bình thường qua câu chữ và nội dung nổi của tác phẩm được. Mà cái ý nghĩa nhan đề nó nầm ở phần chìm của đoạn trích ấy, nó buộc chúng ta phải suy nghĩ. Người cầm quyền và người khôi phục uy quyền ở đây có thể là giăng văn giăng nhưng lại cũng có thể là Gia ve.

Ta có thể nghĩ rằng Giăng Van giăng là người cầm quyền và cuối cùng đã khôi phục được uy quyền của mình. Ông với vai thị trưởng Man đơ len và đúng là ông nắm trong tay rất nhiều quyền hành của mình. ông cao hơn hẳn so với Gia ve thế nhưng khi tên mật thám ấy phát hiện ông là một người tù khổ sai mạo danh của thị trưởng thì Giang Van giăng lại trở thành một cấp dưới thuộc quyền của Gia ve. Khi ấy Giăng Van giăng đã không còn quyền hành gì cả. Trong lúc Phăng tin nguy kịch giăng văn giăng đã mất hết quyền và chỉ mong rằng có thể giúp con người khốn khổ kia cho nên cái mà ông khôi phục uy quyền đó chính là hành động cầm thanh sắt và nói nhỏ vào tai Gia ve như muốn xin hắn để cho bà Phăng tin ra đi thanh thản. Hãy để cho con người ấy chết đi mà yên tâm rằng đứa con gái của bà sẽ được cứu thoát. Thế nhưng uy quyền ấy cũng chỉ được có trong chốc lát sau đó cũng đành nói “bây giờ tôi thuộc về anh” với Gia ve. Nói như thế chúng ta thấy được rằng Giăng Van giăng lại mất quyền và lần này là mất thật sự. Vậy là quyền lực ở đây là cái để định đoạn người khác theo pháp luật. Và xét theo pháp luật thì Giăng Van giăng – một người tù khổ sai thì chẳng có tí quyền hành nào cả.

Còn Gia ve thì sao?. Hắn cũng đại diện cho quyền lực, cũng mất quyền và khôi phục quyền của mình. Hắn biết thị trưởng người trên hắn giống như người tù khổ sai Giăng Van giăng nhưng hắn vẫn phải dè chừng. Khi phát hiện ra sự thật thì hắn không phục tùng lễ phép nữa hắn xông đến bệnh viện như một con thú dữ, cười tiếng cười gầm rú và làm cho bà Phăng tin khốn khổ chết đi. Thế nhưng hắn vẫn không mảy may ân hận hay cảm thấy tội lỗi mà vẫn sắc lạnh với cái ánh mắt như móc câu. Và đến đây thì hắn lấy lại được uy quyền của mình đó là bắt Giăng Van - giăng đi.

Tuy nhiên ở đây khi nói về Giăng Van - giăng nhà văn lại dùng những câu văn, từ ngữ rất hay và đẹp, thể hiện con người ấy không giống với dành từ là người tù khổ sai mà là một người giàu tình thương và nhân ái. Còn nhắc đến con người đại diện cho pháp luật Gia ve kia thì tác giả lại miêu tả hắn giống như một con thú dữ với cái điệu cười như thú gầm, ánh mắt thì như móc câu cứ như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Vậy thì tại sao lại thế? Rõ ràng một người đại diện cho pháp luật thì hẳn phải tốt đẹp, đoạn trích thì ta thấy được nhân vật Giăng Van - giăng là nhân vật chính. Ở đây ta còn thấy một ý nghĩa sâu xa khác mà chúng ta phải suy nghĩ. Đó chính là cái thiện và cái ác. Đối với Giăng Van - giăng, anh đại diện cho cái thiện, anh là một người tù nhưng là do xã hội bất công gây nên. Anh luôn thương yêu những người trong xã hội. Anh sẵn sàng ăn trộm bánh ngọt cho em bé đói nghèo, anh đóng giả thị trưởng để đem đến niềm tin cho Phăng tin. Còn Gia - ve kia chính là cái ác. Hắn đại diện cho pháp luật nhưng tâm địa thì quả thật không khác nào một con thú. Ở đây về bề nổi thì Gia ve đã lấy lại được quyền hành của mình mà bắt Giăng Van - giăng đi. Thế nhưng cái mà tác giả muốn nói ở đây là sự chiến thắng của cái thiện đối với cái ác. Cái ác ấy tồn tại ngay ở trong chính pháp luật của xã hội, nó gây sự bất công cho những con người thuộc tầng lớp dưới xã hội. Cái ác ấy không bao giờ có thể thắng cái thiện được. Còn Giăng Van - Giăng thì khác, cái thiện trong con người ấy đã thắng cái ác. Mặc cho hoàn cảnh anh đã làm cho người chết đi được nhắm mắt xuôi tay yên tâm. Trái tim anh là một trái tim tràn đầy yêu thương của con người. Và anh tuy mất quyền nhưng cái thiện trong anh chính là cái khôi phục quyền lực. Đó chính là cái quyền được yêu thương, hạnh phúc của con người chứ không phải quyền thị trưởng. Trong xã hội bất côn, trong hoàn cảnh éo le thì cái thiện luôn luôn tỏa sáng và giống như một ngọn đèn không bao giờ dập tắt - ngọn đèn của tình thương yêu con người.

Như vậy có thể nói rằng nhà văn đã thành công khi đặc nhan đề cho đoạn trích này. Với nhan đề ấy, Huy - gô cũng mong muốn mọi người có cái nhìn thấu đáo hơn về cuộc sống. Trong xã hội bất công ấy, con người đã bị tước quyền công dân, quyền sống, những kẻ ác độc thì lại nắm trong tay pháp luật uy quyền, những người khốn khổ thì không có một chút quyền hành nào. Thế nhưng cái thiện đã khôi phục quyền lực cho mình mà tạo hóa đã ban cho. Đó chính là quyền lực về tình yêu thương của con người với con người. Và câu trả lời duy nhất đúng nhất người cầm quyền và khôi phục quyền chính là Giăng Van - giăng và cái thiện.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Văn mẫu phân tích tác phẩm "Người cầm quyền khôi phục uy quyền" của tác giả Vích-to Huy-gô (Ngữ văn 11)
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO