Tiếng tắc kè kêu trong đêm vắng
Ném vào không gian dấu lặng giòn khô
Hoài niệm ngày xưa bỗng dồn về phút chốc
Bao nỗi niềm… mắt chớp chớp hư vô
Đất nước chiến tranh, trái đất này ít có
Vinh quang trả bằng máu xương bao thế hệ
Đồng đội tôi họ còn rất trẻ
Ngây thơ, tiếng gọi mẹ chưa tròn
Trang giấy học trò đạn bom xé nát,
Bạn gái mới quen chưa nói hết lòng mình
Chưa đi hết sân đình, cây đa, bến nước
Ra đi đánh giặc chưa kịp ghi hình
Chiến trường xưa, ngày giặc đêm ta
Hết trận đánh lên rừng già mắc võng,
Đêm đêm nghe tiếng tắc kè kêu vọng
Lẻ chẵn đếm ngày nắng, ngày mưa
Tiếng tắc kè vọng từ hốc cây khe đá
Nghe rất gần một, hai, ba… thủng thẳng
Đêm mưa giăng ào ào trong rừng vắng
Sáng ra tìm chẳng thấy tắc kè đâu.
“Tắc kè, tắc kè”! Vui như thể “sắp về”
“Sắp về, sắp về”, ngày hòa bình sắp đến,
“Sắp về, sắp về”, đoàn viên người cònsống,
Tắc kè vẫn kêu… khắc khoải gọi ai về.
Nguyễn Ngọc Hinh