Phố xuân

05/01/2023 21:13

Tản văn của Sơn Trần

ADQuảng cáo

Khi những tia nắng vàng ấm áp khẽ khàng buông xuống khoảng sân, xua đi cái lạnh sớm mai bao bọc bởi sương mờ. Ta nghe trong gió tiếng thì thầm của lá, thoảng chút hương hoa lan tỏa... Ấy là lúc xuân về. Ở phố, sự báo hiệu có mặt của mùa xuân dường như ít nhận ra từ đặc trưng của thiên nhiên mà thường tạo nên bởi vang động, náo nức từ cảm xúc con người.

Tôi là người nửa phố, nửa quê, lên phố sống cũng hơn hai mươi năm. Phố ngày thường mở rộng vòng tay cưu mang những số phận từ quê lên lập nghiệp, sinh sống. Mỗi lần xuân về tết đến phố lại một lần đưa tiễn họ về quê trong yêu thương và ân tình. Những con hẻm suốt năm ồn ào, náo nhiệt, bỗng một hôm tĩnh lặng, nhịp sống có chút đổi thay. Phố cựa mình bởi sự thay lá của tán bàng đầu con hẻm. Những ngôi nhà thay màu sơn mới để đón chào xuân trong ngập tràn yêu thương.

Phố xuân không có đặc trưng, nhận biết nó phải tinh tường trong cảm nhận. Công viên cây xanh giữa phố sẽ nói hộ tình yêu trong khung trời đầy lãng mạn. Nghe hơi thở mùa xuân từ những chiếc lá xanh nhẹ đùa trong gió, trong những chậu hoa, đường hoa. Hoa đủ sắc màu từ các làng hoa trong tỉnh tụ về. Phố tươi mới và rộn ràng trong buổi sớm mai, người ta hướng về các chợ, tranh thủ sắm tết. Tiếng còi xe vang lên, không inh ỏi mà hối thúc, những nụ cười thân thiện chào nhau, lướt qua...

Ảnh tư liệu

ADQuảng cáo

Tôi có thói quen ngồi lặng hàng giờ nhìn phố trong những ngày cuối năm, vừa để  thấy những hoạt động quen thuộc của phố vừa để nghĩ suy về cuộc đời, về con người trong hành trình mưu sinh vất vả. Cuối năm bao giờ cũng gợi  trong tâm hồn con người nhiều điều, vừa háo hức, đón chờ, vừa ưu tư, lo lắng. Bởi thế, trước dòng chảy bất tận của thời gian, khi mùa xuân vừa chạm ngõ, tôi và phố luôn chuẩn bị một tâm thế thật tĩnh tại để hòa cùng. Đấy là lúc con phố nhỏ được đánh thức bởi âm thanh thường nhật. Tôi tự thưởng cho tâm hồn những điều nhỏ nhặt mà cuộc sống nơi đô thị mang lại. Tôi đi dọc con đường, ngắm từng góc phố. Hàng quán vẫn bày biện cạnh nhau, các cô, các chị niềm nở mời chào. Trong ánh mắt chất chứa niềm hân hoan đón đợi năm mới, nhiều dự định, kế hoạch tốt đẹp.

Con người rời quê mưu sinh nơi phố, vào những ngày cuối năm thường chạnh lòng hoài nhớ những mùa xuân đi qua trong cuộc đời. Một chút luyến nhớ trong sự vội vã, một chút suy tư trong cái nhìn sắc hoa mà ai đó vừa chở ngang qua...

Xuân ở phố vẫn vừa quen vừa lạ trong mỗi con người. Nếu bỏ đi những điều chưa hài lòng thì phố đã gieo vào kí ức bao tình cảm tốt đẹp cần trân trọng, giữ gìn. Con phố dù chật nhưng lòng người bao dung. Họ luôn khiến cho ai mới đặt chân đến phố yên tâm hơn. Gác trọ hẹp, thiếu tiện nghi, giá rẻ nhưng cũng gói trọn tấm chân tình thiết tha giữa chủ và khách. Và hình như, khoảng cách không còn nữa qua những bữa cơm. Một cậu sinh viên hết tiền vào cuối năm được bà chủ trọ mời ăn chung với gia đình rồi cho tiền xe về quê. Cô công nhân thiếu tiền đóng trọ, vì phải gửi tiền về quê lo thuốc thang cho cha bị ốm được khu phố gom góp giúp đỡ...Phố mãi bao dung… Ai đã sống hoặc chỉ một lần ghé thăm chắc chắn cũng đã nhặt lấy cho riêng mình những điều yêu thương nhất.

Khi mùa xuân về ngang phố,  tôi lại có dịp nhớ về những yêu thương. Những kỷ niệm cùng phố, những sắc hoa còn nồng tỏa trong tâm hồn. Dẫu còn nhiều thứ phải lo trước sự đổi thay của cuộc sống xung quanh nhưng trong kí ức phố mãi hiện về luôn đẹp. Và tia nắng vàng ấm áp. Đâu đó, trong con hẻm mùa xuân đang về….

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Phố xuân
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO