Những ngày giáp Tết

01/01/2023 06:07

Tản văn của Đào Mạnh Long

ADQuảng cáo

Những ngày giáp Tết, lòng ta như cung đàn, chỉ chạm khẽ khàng là rung lên những thanh âm diệu vợi. Một câu hát “mùa xuân ơi” dập dìu vọng sang từ chiếc tivi nhà hàng xóm, một âm thanh xì xào của những người đi chợ sớm ngoài giậu dâm bụt, một làn khói hương trầm vấn vít trong gió đông hiu hiu thổi, một tờ lịch cuối năm mỏng tang chênh chao trước hoàng hôn, một bóng đào, quất lướt qua đường tấp nập người xe… cũng đủ khiến lòng mình chộn rộn.

Những ngày cuối năm, đường phố chật chội người xe còn trong tâm trí chật chội nghĩ suy. Ngoảnh lại nhìn 365 ngày qua, điểm danh lại những buồn vui năm cũ. Những khoảnh khắc ta bỏ lỡ sẽ không bao giờ quay lại; có những dự định còn dang dở; có những cuộc chia ly không hẹn ngày tái ngộ; có những nỗi lòng chẳng thể sẻ chia. Ngẫm cho cùng, cuộc đời này chẳng có gì là hoàn hảo. Đôi khi một chút nuối tiếc chẳng phải sẽ đáng nhớ hơn sao?

Ảnh tư liệu

ADQuảng cáo

Mưa phùn lây rây cuộn tròn lấy những ngày cuối năm. Chợt nghe tiếng ho khan của bố, tiếng bước chân lê thê của mẹ rẽ bóng tối loang lổ mà se sắt lòng. Tôi nhớ đọc được ở đâu đó một phép tính như thế này. Nếu một năm về thăm nhà một lần thì bạn chỉ được gặp bố mẹ 30, 20 thậm chí là 10 lần nữa thôi. Nghe con số ít ỏi ấy mà giật mình. Khi còn trẻ, người ta háo hức trước những chuyến đi. Đến khi trưởng thành, người ta mong mỏi mỗi chuyến về nhà.

Để cảm nhận rõ ràng nhất từng nhịp đập hối hả của những ngày giáp tết hãy đến bến xe khách. Mỗi gương mặt hắt lên một câu chuyện cuộc đời khác nhau. Anh thợ xây ống quần loang lổ xi măng, vôi vữa, ôm khư khư chiếc túi du lịch. Trong đó là số tiền anh dành dụm suốt mấy tháng trời đem về cho vợ con ăn tết. Bác xe ôm đầu còn đội mũ bảo hiểm, chân thấp chân cao sợ lỡ chuyến xe cuối cùng, trên vai tươi thắm cành đào mua vội trên đường. Cô giúp việc tay xách nách mang đủ thức quà phố, “bọn trẻ ở quê có bao giờ được ăn mấy thứ này đâu”. Chàng sinh viên lưu luyến khi phải tạm xa bạn gái cả tuần trời, ngoái ra cửa kính liên tục vẫy tay chào. Thế nhưng, họ gặp nhau ở một điểm chung đó chính là ánh mắt lấp lánh niềm hân hoan đoàn tụ gia đình.

Thế rồi, đến giây phút đất trời giao hòa, cỗ xe thời gian chầm chậm chuyển bánh qua ranh giới mong manh giữa mùa đông và mùa xuân, giữa năm cũ và năm mới, ta bao dung với chính mình, tạm gác lại bộn bề lo toan, dọn lòng đón những kỳ vọng tươi màu. Nhìn nụ cười ấm áp trên môi mẹ, những nếp nhăn trên trán cha giãn ra, ấy là khi mùa xuân đã tràn ngập vào lòng.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Những ngày giáp Tết
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO