Cuối chiều, cơn giông kéo đến. Sấm chớp, gió giật, mưa ập xuống bất ngờ như trút nước, khiến Toan không kịp trở tay thu dọn những nong nông sản đang phơi phóng trước sân nhà cùng những dây quần áo xô vào nhau, bay chao đảo. Đàn heo ngoài chuồng đúng lúc tới giờ ăn, vừa đói vừa gặp bão chúng xô đẩy nhau, sùng sục máng đòi ăn kêu eng éc. Lũ gà trong vườn lông ướt sũng chạy toán loạn tìm về chuồng trú ẩn… Toan chạy chỗ này, chỗ kia nhanh tay, nhanh chân nhưng cũng không làm kịp hết việc… Hai đứa trẻ con chị “trứng gà trứng vịt”, đứa lớn nhất chuẩn bị vào lớp chín, đứa thứ hai lớp bảy cũng vừa dắt đứa em sắp lên hai chơi ngoài ngõ cũng vội chạy vào nhà. Con bé Dịu chị cả đưa em cho con bé Na bế, còn nó cũng nhanh tay giúp mẹ đóng các cánh cửa tuềnh toàng cho gió bão khỏi đập vào hỏng và hắt nước mưa vào nhà…
Căn nhà cấp bốn cũ ba gian được vợ chồng chị Toan dựng tạm từ khi mới lấy nhau bằng ít gỗ xoan, vách tre, nứa và đất đến giờ cũng ngót nghét bằng số tuổi con bé lớn. Hễ trời mưa to, bão lớn, căn nhà lại dột tong tỏng, dọa tốc mái dù sau mỗi trận mưa, anh Thiêm chồng chị lại bắc thang lên mái lợp lại mấy tàu lá cọ đã cũ, hoặc trám thêm mấy tấm pro xi măng cho khỏi dột… Bao năm nay, từ việc đồng áng cho đến những công to, việc lớn trong nhà đều do công sức hai vợ chồng chị cùng lo lắng. Nhà nghèo, lại đông con, cuộc sống còn nhiều khó khăn vất vả, nhưng trong ngôi nhà nhỏ bên góc núi yên bình chưa khi nào vắng tiếng cười hạnh phúc… Thế nhưng, hơn một tháng nay, chị Toan nhận thấy chồng mình, anh Thiêm hay đi sớm về muộn và cũng chẳng mấy khi thông báo khi nào về…
Con đường mòn sau mưa bão trơn trượt khó đi, lại tối tăm khiến đường về nhà như xa hơn. Thấy tiếng xe máy cà tàng nổ cành cạch ngoài đầu ngõ, chị Toan biết chồng đã về. Mặc dù cũng có chút giận chồng, nhưng trong lòng chị mừng vì anh vẫn về được đến nhà sau cơn bão lớn.
- Anh về rồi đấy à? Mưa bão ập xuống nhanh quá, anh đi trên đường có phải tránh bão không, mẹ con em lo cho anh quá!
- Chị Toan vừa nói vừa đưa tay tháo chiếc mũ bảo hiểm giúp chồng. Nhưng anh Thiêm chỉ mỉm cười:
- À, anh không sao đâu, anh có áo mưa mà. Thôi anh đi tắm rửa đã không muộn rồi… Nói rồi, Thiêm lẳng lặng cầm đèn đặt bên ngoài gian nhà tắm cạnh bếp.
- Bố ơi, bố tắm sắp xong chưa?, con dọn cơm xong rồi, mời bố ra ăn cơm cùng cả nhà ạ - Tiếng con bé Dịu vọng vào.
- Bố xong rồi, bố ra ngay đây!
Toan ôm đứa út vào lòng ngồi chuẩn bị bón cơm cho con. Thiêm mở lồng bàn cơm chỉ vẻn vẹn bát trứng luộc dầm nước mắm, đĩa rau muống luộc nguội ngắt đã chuyển sang màu vàng đỏ đựng trong chiếc đĩa bằng sắt tráng men đã lốm đốm sứt sẹo… Lặng im vài giây, Thiêm chợt chạnh lòng, trong lòng tự trách bản thân chưa lo toan, gánh vác được nhiều cho gia đình, để vợ và các con thiếu cả cái ăn, cái mặc, cái ở… Thế nhưng, mọi sự cố gắng của anh vẫn đang được nỗ lực mỗi ngày theo cách của riêng anh. Thiêm vốn là một người lính sống trong quân ngũ. Anh ít nói, hay trầm tư, nhưng tình cảm sâu sắc. Gương mặt khắc khổ, lam lũ rám nắng của anh lúc nào cũng nặng trĩu những lo toan. Trở về từ quân ngũ, nơi vùng quê nghèo, vùng sâu vùng xa, bao năm qua Thiêm luôn đau đáu những suy nghĩ làm kinh tế nuôi vợ con… Những nỗi lo ấy, chưa khi nào anh tâm sự, chia sẻ hết mọi nỗi niềm, bởi con người anh là vậy, anh không muốn để vợ mình phải lo lắng thêm mà muốn cô ấy yên tâm dành thời gian chăm sóc các con nhiều hơn. Để kiếm được tiền lo cho gia đình, anh Thiêm nhận đủ thứ việc từ thợ xây, thợ mộc, bốc vác, sửa chữa đồ dùng gia đình, chở hàng thuê… việc gì anh cũng không nề hà. Ngày nào anh cũng dậy từ sáng sớm tinh mơ chưa tỏ mặt người đã ra vườn ngó mấy con gà, con heo, cuốc đất trồng thêm mấy luống rau,… xong rồi anh mới leo lên chiếc xe máy cà tàng, có hôm anh đi chiếc xe lôi ba bánh vì phải chở hàng… Lịch trình là vậy, nhưng dạo này, Toan thấy chồng lạ lắm, hôm nào anh cũng về muộn hơn, tối mịt mới về. Quần áo, đầu tóc vẫn lấm lem, cơ thể có vẻ mệt nhoài. Anh cũng ít quan tâm, ít cười nói với vợ và các con hơn… Thậm chí có những đêm anh gọi điện về chỉ thông báo vẻn vẹn có một câu: “Em à, đêm nay anh không kịp về vì anh phải làm cố cho xong. Em và các con ăn cơm, tắm giặt rồi đi ngủ sớm nhé, tối mai xong sớm anh về…”. Một người chồng từng yêu thương vợ trong suốt mười lăm năm chưa có khi nào thấy chồng có những biểu hiện lạ lùng. Với một người phụ nữ dù có tin yêu chồng đến đâu cũng không tránh khỏi những suy nghĩ trắc ẩn. Mặc dù cố gạt đi những suy nghĩ chồng mình có người phụ nữ khác, nhưng điều đó vẫn cứ xuất hiện trong chị mỗi khi anh vắng nhà. Đêm đó, chị thủ thỉ:
- Anh à, anh đang đi làm sửa chữa công trình gì dưới thị trấn à? Công việc có mệt lắm không?
- Ừ, anh phải cố gắng làm việc để nuôi các con. Thôi, nay anh mệt rồi, mình ngủ đi em!
- Chồng chị trả lời lạnh lùng, có lẽ vì anh Thiêm đã dành cả ngày để lao động.
Tranh minh họa |
Toan quay sang ôm gối và trằn trọc nhiều đêm như vậy. Đúng lúc chị đang muốn có câu trả lời cho những nghi ngờ của mình thì chị vô tình gặp một người quen dưới thị trấn. Họ nói với chị là hơn một tháng nay, họ thường xuyên nhìn thấy chồng chị qua lại trong một căn nhà của một người đàn bà góa chồng khá xinh đẹp và giàu có bởi những tài sản mà chồng cô ấy để lại… Và thế là trong đầu chị Toan lóe lên một suy nghĩ đi xuống thị trấn một chuyến xem sao…
- Dịu ơi, hôm nay con ở nhà cơm nước và trông em giúp mẹ nhé, mẹ có việc phải xuống thị trấn.
- Vâng, mai chúng con mới khai giảng, nên mẹ cứ yên tâm con sẽ trông em và lo việc nhà giúp mẹ ạ!
- Con bé hồn nhiên đáp.
Chị Toan bắt xe xuống thị trấn. Trong suốt cả chặng đường dài ngồi trên xe, trong lòng chị ngổn ngang những suy nghĩ… Chị nghĩ về những ngày chị mới yêu Thiêm, nghĩ về chặng đường mười mấy năm tình nghĩa vợ chồng, anh chị cùng vượt qua khó khăn, vất vả. Chị miên man nghĩ về những lúc được hạnh phúc bên chồng… và những gì chị sắp phải đối mặt trong ít giờ nữa…
Chị Toan năm nay đã gần bốn mươi tuổi. Tuy là thôn nữ, nhưng hồi còn trẻ, chị đẹp dịu dàng với mái tóc dài đen láy buông qua thắt lưng. Dù ngày ngày vẫn lấm lem bùn đất nhưng vẫn lộ ra nước da trắng hồng nên trong làng có nhiều chàng trai để ý, theo đuổi. Chị Toan vẫn giữ trọn lời hẹn với anh Thiêm, đợi ngày anh từ quân đội trở về làm đám cưới… Anh chị lấy nhau, Toan cũng như bao cô gái khác, có nhiều dự định, nhiều ước mơ, khát khao về một cuộc sống gia đình hạnh phúc cả về vật chất lẫn tinh thần. Tuy nhiên, hoàn cảnh nghèo khó, anh chị luôn sống trong thiếu thốn vật chất, lo cái ăn cái mặc cho bọn trẻ cũng đủ để hai anh chị chật vật, chứ chưa mơ gì đến một cuộc sống dư giả, giàu sang… Vì thế, mỗi lần cùng chồng đi xuống phố, qua những cửa hàng bán những món đồ gia dụng đắt tiền, chị Toan lại bị cuốn vào một thế giới mà chỉ có trong mơ gia đình chị mới có được. Chị chỉ biết ao ước, khát khao một ngày nào đó chị sẽ được sở hữu dù là một bộ bát đĩa đẹp đẽ thôi cũng đủ để chị có cái bày biện các món ăn do chính tay chị nấu cho chồng và các con thưởng thức. Chị ước nhà mình cũng có cái bàn ăn xoay tròn để các con tha hồ lựa món ăn mà mình thích mà không phải chới với. Nhìn những dãy tủ bếp công nghệ mới sang trọng chị lại nghĩ đến cái chạn gỗ hồi mới cưới mẹ chị cho làm của hồi môn giờ đã mối mọt, cũ kỹ… Tất cả với chị chỉ là những thứ xa xỉ mà chị chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có được. Vì thế, mỗi lần rời phố thị về nhà cũng là lúc chị gác lại những giấc mơ đó…
Mải suy nghĩ, chiếc xe đã đến thị trấn. Phía xa xa kia chính là nhà của người phụ nữ góa chồng mà anh Thiêm chồng chị đang ở đó… Toan bỗng dừng bước, lặng thinh. Sâu thẳm trong lòng chị vẫn có một cái gì đó tin ở chồng. Chị ngập ngừng không muốn bước đến gần căn nhà đó mà đứng từ xa quan sát và nhận ra chiếc xe lôi ba bánh của chồng mình đang đỗ trong sân nhà người đàn bà đó. Một lúc sau, chồng chị và cô ta đã ra ban công ngồi uống nước và nói cười vui vẻ… Lúc này, chút niềm tin cuối cùng trong chị dường như sụp đổ hoàn toàn. Mọi sự kiên nhẫn dường như không còn. Thế nhưng, chị nghĩ đến những đứa con ở nhà, chị đã quay bước ra về và chị muốn chồng mình sẽ cho mình câu trả lời vào buổi tối nay…
Cũng như mọi ngày, nhưng hôm nay, thời gian dường như trôi đi thật chậm. Nó nặng nề đến mức khiến Toan đứng ngồi không yên, trong lòng như có lửa đốt… Tiếng xe của Thiêm đã về đến đầu ngõ, nhưng chị cố tình ngồi im trên chiếc bàn ăn đã cũ kỹ cùng với mâm cơm đạm bạc, không chạy ra đón chồng như mọi ngày. Lạ thay, hôm nay, Thiêm cũng không lặng lẽ vào nhà mà gọi chị từ cổng khi tiếng máy xe vừa dứt: - Mẹ nó ơi, mở cửa ra xem anh có gì dành cho mẹ nó này!.. Thấy tiếng chồng gọi, nhưng chị Toan vẫn còn giận lắm, Thiêm chạy vào nhà cầm tay vợ định kéo ra sân, nhưng chị đã giật tay lại:
- Tôi có chuyện muốn nói với anh. Có lẽ đã đến lúc chúng ta cần phải nói chuyện cho rõ ràng.
- Toan lạnh lùng. Thiêm cố kéo tay, được rồi có chuyện gì để nói sau đi, giờ anh muốn cho em xem những thứ này.
- Thiêm hào hứng. Bọn trẻ thấy vậy cũng ùa ra sân xem bố có gì nào. Mấy đứa trẻ kéo nhau ra sân:
- Oa, bố lấy đâu tiền mà mua nhiều thứ đắt tiền như này ạ? Tủ lạnh, ti vi, có cả nồi cơm điện, bàn ghế ăn, tủ bếp, nồi niêu, xoong chảo này và rất nhiều bát đĩa đẹp nữa…
- Anh xin lỗi, gần một tháng qua anh đã cố gắng lao động cật lực, anh đã sửa chữa hẳn một căn nhà, lắp đồ dùng mới cho một người phụ nữ góa chồng, nhưng đó là một người phụ nữ đoan chính và tốt. Cùng với thù lao nhiều tiền, anh và họ đã giao kèo sửa thêm nhà cho họ để đổi lại là lấy những món đồ gia dụng đắt tiền này. Tuy nó đã cũ nhưng còn khá tốt. Anh biết em rất thích chúng mỗi lần cùng anh đi xuống thị trấn. Anh đã không nói với em vì muốn dành cho em những món quà bất ngờ này!…Các con, bố cũng tranh thủ mua cho mỗi đứa quần áo mới, bố cố gắng kiếm thêm tiền cho các con được đến trường!…
Thiêm nhìn vợ và các con trìu mến, anh đưa tay lau từng giọt mồ hôi còn lấm tấm trên trán, với chiếc áo bảo hộ đã ướt đẫm lưng… Toan nhìn chồng bỗng vỡ òa, những giọt nước mắt lăn dài trên má tràn đầy hạnh phúc. Cô ôm lấy chồng, gục đầu vào vai Thiêm:
- Em xin lỗi, anh thật vất vả với mẹ con em. Cảm ơn anh vì những món đồ cũ. Chúng thực sự vô giá. Tối nay, nhà mình sẽ đựng đồ ăn bằng những chiếc bát đĩa này... Bọn trẻ reo lên sung sướng.