Những bài thơ hay về hoa sen nhớ Bác Hồ
Hoa sen, biểu tượng của sự thanh cao và tinh khiết, đã từ lâu trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều bài thơ Việt Nam. Nó không chỉ đại diện cho vẻ đẹp tự nhiên mà còn gợi nhớ đến những tấm gương vĩ đại, như Bác Hồ, người đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người dân Việt Nam.
Thơ về hoa sen nhớ Bác thường mang đầy ắp tình cảm, sự kính trọng và lòng biết ơn vô hạn đối với Người. Những vần thơ ấy không chỉ ca ngợi vẻ đẹp của hoa sen mà còn là lời tri ân sâu sắc đến vị lãnh tụ kính yêu.
Sen quê Bác (Trần Hữu Thung)
Nắng toả đường sen, cây toả xanh
Chim bay chuyền cánh, hót chuyền cành
Gặp mùa sen nở ao quê Bác
Ôi sáng tháng Năm, sáng mát lành
Sen giữa lòng ao, sát mặt đường
Có sen ao bỗng hoá thành gương
Ríu ran đàn cháu quanh soi bóng
Hương trẻ, hương sen, quyện mến thương
Sen đẹp soi mình mặt gương ao
Gợi về một thuở đọng ca dao
Sen từng nhắc nhở người trong, đục
Bông trắng, lá xanh, hương ngọt ngào
Bông sen đẹp nhất hồ Đồng Tháp
Ai đã nâng niu kính tặng Người
Từ độ Thành Sen chung đất nước
Toả khắp nhân gian, mọi cuộc đời
Sáng nay cháu lại về quê nội
Bác ơi! Sen cũng nở trắng ngần
Nắng hè sao lắm bâng khuâng nhớ
Bát ngát đất trời, bát ngát xuân...
Bông sen dâng bác
Bông sen đầu mùa
Hương thơm đất nước
Cháu dâng lên Bác
Bác Hồ kính yêu
Nhớ lại một chiều,Mừng sinh nhật
BácTrắm con chim hót
Trăm đóa hoa thơm
Chúng cháu là chim
Là hoa quanh Bác
Ôi gương mặt Bác
Hống hào vui tươi
Bác nói Bác cười
Bác hôn từng đứa
Kẹo thơm mùi sữa
Bác trao đầy tay
Bác ơi từng ngày
Cháu vẫn còn thấy
Bàn tay bác vẫy
Mắt hiền nhìn theo.
Bên hồ sen nhớ Bác
Thành Sen, 1999
Khu vườn này xưa ấm tình mái lá
Hương sen đưa thanh thản sớm mai hè
Những khóm chuối quây quần vươn nõn lá
Mát lối đường, đón đợi Bác vào quê
Năm mươi năm đi tìm đường cứu nước
Vọng lời ru, chạnh nhớ tiếng mẹ hiền1
Ngày trở lại, thương quê nghèo Hà Tĩnh
Bác vào thăm trước lúc ghé Kim Liên2
Ôi tình nghĩa Người bao la biển cả
Gác riêng tư, lo việc lớn cho đời
Thương dân đói, Bác thăm già hỏi trẻ
Chạnh niềm xưa, Bác nhắc bệnh đầu voi3
Tới hội trường, Bác đi xe “hai bánh”4
Về nghỉ trưa, bộ quần áo nâu sồng
Ra cầu ao, Bác che đầu quạt lá
Mặt hồ vui sóng gợn toả mênh mông...
Năm mươi năm, nay hồ xây bán nguyệt
Hương sen còn phảng phất lối vườn Tiên
Lời Bác dạy sáng trên dòng bia đá:
“Hãy làm cho Hà Tĩnh nổi bật lên”
Dạ thưa Bác, vâng lời Người bảo
Dân đã vui trước biến đổi quê nhà
Lòng yêu Bác hòa chung lòng yêu Đảng
Đảng vĩnh tồn trong đổi thịt, thay da
Trong ngon dẻo bát cơm thơm giống mới
Điện tỏa đi xóa ngăn cách sang hèn
Trong trang sách mở tầm cao trí tuệ
Trong lòng người biết phải trái, trắng đen
Dân với Đảng như cành liền với cội
Đảng với dân như sông gắn thượng nguồn
Lời Bác dạy: Nhớ lấy dân làm gốc
Phải đâu là để tô thiếp vàng son
Xin ai chớ mượn điều nhân danh Đảng
Nhân danh Dân kiếm lợi lộc cho mình
Đem chức tước vào thị trường mua bán
Lấy uy quyền ra đánh đổi niềm tin...
Khu vườn này, ao sen xưa còn đó
Chiếc cầu giờ ván bắc dáng y nguyên
Ngắm ảnh Bác nhắc chúng con lời hứa:
Phải “Làm cho Hà Tĩnh nổi bật lên”.
Trưa làng sen quê Bác
Trưa hè gió mát làng Sen
Hỡi ai đã đến đừng quên nơi này
Vẫn hàng dâm bụt mọi ngày
Mà sao lòng thấy ngất ngây lạ thường
Hương thơm nội cỏ trên đồng
Phả vào vị ngọt mà lòng như say
Ngọt ngào câu ví cầm tay
Người đi- người ở chua cay đã từng
Sao mà nhớ quá đi thôi
Giấc mơ cũng thấy chân trời Bác qua
Hình như ngọn gió cũng ca
Bạch đàn chải tóc đậm đà trao duyên
Những vành nón trắng chao nghiêng
Nụ cười ai tưởng dành riêng cho mình
Cây đa toả bóng sân đình
Vẫn như còn thấy bóng hình thương yêu.
Dẫu rằng cũng một mái nghèo
Một vùng quê đậm biết bao ân tình.
Hoa Sen Tưởng Nhớ Bác
Sen nở giữa đầm sâu, hương lan tỏa,
Dáng kiêu sa, tinh khôi giữa bùn đen.
Như Bác Hồ, từng bước đi lịch sử,
Dẫn dắt dân tộc qua bao gian khổ.
Lá xanh che phủ, bóng mát tình thương,
Bác vun đắp, cho đất nước hồn nhiên.
Cánh sen trắng, lòng hồng thắm nghĩa tình,
Bác yêu dân, như sen yêu ánh bình minh.
Gió đưa cánh sen rung rinh tự do,
Bác mang theo giấc mơ hòa bình cho dân tộc.
Hạt sen tròn, gieo mầm sống kiên cường,
Bác gieo hy vọng, cho một mai hồng thắm.
Sen không một vết bùn, dù sinh từ lầy,
Bác không vướng bụi trần, dù cuộc đời gian lao.
Hoa sen đẹp từ tâm, không cần son phấn,
Bác đẹp từ tâm hồn, không cần lợi danh.
Sen và Bác, cùng một khí chất cao quý,
Một đời vì dân, một đời vì nước.
Sen và Bác, cùng một vẻ đẹp bất tử,
Một đóa sen tâm hồn, một trái tim lớn.
Khi hoa sen tàn, hạt lại sinh sôi,
Khi Bác ra đi, tinh thần vẫn sáng ngời.
Sen vẫn đẹp mãi, qua bao mùa nước lên,
Bác vẫn sống mãi, trong tim người yêu nước.
Hoa sen nhớ Bác, mỗi độ xuân về,
Như lòng dân nhớ, về Người không phai mờ.
Sen và Bác, mãi là biểu tượng thiêng liêng,
Của dân tộc Việt Nam, kiêu hãnh và trường tồn.