Khúc ru mùa hạ
Vậy là cơn mưa ngày ấy đã mang em đi thật xa
Trả lại anh tiếng ve năm mười bảy tuổi
Về đâu áo trắng mát trong hồn suối
Chiều nay trước sân trường miên man ký ức đầy vơi.
Mái ngói rêu phong và những hàng cây ngày cũ
Không thể níu giữ được gì vụng dại buổi đầu tiên
Ánh mắt em, nụ cười em đã trôi dài miên viễn
Anh đâu phải thánh thần làm sao cưỡng được tháng năm.
Đành cảm ơn đất trời thơm thảo tiếng ve ngân
Vẽ một bến xưa cho trái tim về neo đậu
Vẫn biết không bao giờ có em ngồi xếp lá
Gọi mùa đi trong tiếc nuối âm thầm.
Anh theo tiếng ve buồn đi về phía xa xăm
Nhặt lại những trang thơ một thời mực tím
Vậy là những cơn mưa không bao giờ đưa em đến
Chỉ có tiếng ve và anh rấm rức gọi mùa…