Cơn sóng ngầm mang tên 'hàng xóm'
Tôi là người vợ trong câu chuyện này – người đã từng chỉ mong một cuộc sống bình yên, mà giờ đây lại phải đối mặt với những cơn sóng ngầm mang tên “hàng xóm”...
Ngày chúng tôi chuyển về sống ở khu ngoại ô, tôi thực sự hạnh phúc. Ngôi nhà nhỏ hai tầng xinh xắn, trước sân là mấy khóm hoa tôi tự tay trồng, sau nhà là mảnh vườn rau vợ chồng tôi chăm chút mỗi ngày. Cuộc sống khi ấy tuy xa phố thị, nhưng với tôi, đó là chốn an yên mà tôi hằng mơ ước.
Thế rồi… sự yên bình ấy không còn nữa – kể từ khi cô ấy xuất hiện.
Cô hàng xóm mới dọn về sống một mình. Lúc đầu tôi nghĩ: “À, phụ nữ một thân một mình, chắc cũng cần người chuyện trò, qua lại cho vui.” Tôi không ngại chia sẻ – vài quả ớt, tí đường, bó rau, mấy câu chuyện phiếm… Nhưng dần dần, những lần ghé nhà trở nên dày đặc, và điều khiến tôi bất an nhất là... cô ấy không chỉ đến vì tôi.
Cô ấy tìm đủ cớ để nhờ chồng tôi giúp đỡ. Cánh cửa kêu, vòi nước rỉ, bóng đèn cháy… việc gì cũng gọi anh sang. Có hôm anh ở bên đó đến tận khuya, về đến nhà con đã ngủ, còn tôi thì nằm quay mặt vào tường, nghẹn họng vì tủi.
Tôi không muốn cãi nhau. Tôi không muốn nghi ngờ. Nhưng tôi là phụ nữ – linh cảm của tôi chưa bao giờ sai. Nhất là mỗi lần cô ấy xuất hiện trước mặt chồng tôi, lại là váy ôm sát, cổ khoét sâu, mắt đưa tình... Tôi thấy rõ từng ánh nhìn, từng cách cô ấy lờ tôi đi và chỉ hướng sự quan tâm về phía anh ấy. Vậy mà chồng tôi vẫn chỉ lắc đầu: “Em nghĩ nhiều quá, cô ấy chỉ là hàng xóm thôi mà!”
Và rồi cái đêm định mệnh ấy xảy ra…
Giữa đêm khuya, khi tôi còn đang ngủ say, thì tiếng đập cửa ầm ầm khiến cả hai vợ chồng giật bắn. Tôi tưởng có chuyện gì nguy cấp. Nhưng khi mở cửa ra – tôi như hóa đá.

Cô hàng xóm đứng đó, giữa trời đêm, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng tang dài qua gối. Không nội y, không quần dài. Chồng tôi còn chưa kịp phản ứng, cô ta đã nhỏ nhẹ, giọng điệu nũng nịu nhờ anh sang kiểm tra điện bị cúp.
Cô ta lờ tôi đi hoàn toàn, như tôi không tồn tại. Mọi ánh mắt, giọng nói, động tác của cô ta đều hướng về phía chồng tôi.
Lúc đó, tôi giận run người. Thật sự, tôi chưa bao giờ muốn hét lên đến thế. Ai đời nửa đêm nửa hôm, lại qua nhà người ta với cái bộ dạng như vậy? Nhưng điều khiến tôi đau hơn là: chồng tôi vẫn muốn đi giúp. Dù tôi giận, cản, thì anh vẫn nói:
“Hàng xóm láng giềng, tối lửa tắt đèn có nhau...”
Tôi biết nếu để anh đi một mình, tôi sẽ không ngủ yên. Vậy nên tôi quyết đi cùng. Không phải để soi mói, mà để bảo vệ cuộc hôn nhân của chính mình.
Từ hôm đó, tôi không còn cảm giác bình yên nữa. Tôi bất an ngay trong chính ngôi nhà của mình. Mỗi ngày, mỗi lần chồng nhìn điện thoại, tôi lại nhìn sang. Mỗi lần nghe tiếng cổng, tim tôi lại giật thót: Có phải cô ấy nữa không?
Tôi không muốn mình sống trong cảnh canh giữ chồng như vậy. Tôi từng tin vào sự tử tế của láng giềng, tin vào lòng thủy chung của người đàn ông đầu ấp tay gối… Nhưng giờ đây, tôi thấy mình bị thử thách quá nhiều.
Tôi không biết phải làm sao. Tôi không muốn là người đàn bà hay ghen, nhưng tôi cũng không thể im lặng để người khác bước vào hôn nhân của mình.
Tôi nên cư xử thế nào để vừa giữ được lòng tự trọng, vừa bảo vệ được gia đình mình?