Buổi sáng cuối tuần, trời se lạnh. Gió thổi nhẹ luồn vào da thịt. Bé Bi xúng xính trong chiếc áo ấm xinh xắn mới được mẹ mua từ cuối thu. Chiếc áo màu đỏ. Cổ tay áo có lông màu đỏ pha xám. Vòng quanh mũ trùm đầu cũng được viền một lớp lông mỏng, có pha cả sợi kim tuyến. Bi thích lắm, kéo chiếc mũ lên đầu trông cứ như công chúa vậy. Nhớ hôm mẹ mới mua về, Bi cứ mặc rồi đứng soi gương hoài luôn. Bi chợt nhớ câu chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn mà mẹ hay đọc cho mình nghe mỗi buổi tối trước khi đi ngủ. Em bắt chước hoàng hậu hỏi gương:
- Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?
Rồi Bi quay ra bắt mẹ trả lời. Mẹ cười bảo:
- Tất nhiên con gái mẹ là đẹp nhất rồi!
Bi phụng phịu:
- Không phải! Mẹ không được nói thế. Mẹ phải bảo: Công chúa Chi Bi của mẹ là đẹp nhất chứ!
Chờ mẹ nói xong, Bi lại xoay bên này bên kia ngắm nghía mình trong gương.
Sáng giờ chờ mãi không thấy bạn Bên sang, Bi tha thẩn chơi một mình. Em đút hai bàn tay vào túi áo – vương quốc bí mật mà em mới cho mấy món đồ chơi nhỏ xíu mình yêu thích vào đó. Hôm nay cuối tuần, Bi không phải đến lớp. Cô giáo dặn, ngày cuối tuần ở nhà các con phải ngoan, không được quấy khóc ba mẹ. Thứ hai đến lớp cô sẽ có phần thưởng dành cho những bạn ngoan. Bi nghĩ đến lời cô dặn rồi lại mân mê trong túi. Những món đồ chơi nhỏ xinh của những lần được cô thưởng đang nằm yên trong đó. Bi thắc mắc, ngày mai cô sẽ thưởng đồ gì nhỉ? Một chiếc còi nhỏ hay chú nhện màu hồng như của bạn Bắp? Hay chú cá màu xanh? Bi rút hai bàn tay ra khỏi túi áo, xòe những món đồ chơi nhỏ ra trước mặt. A, Bi chưa có con cua. Mai Bi sẽ xin cô thưởng cho mình con cua.
Mẹ đang xới đất để chuẩn bị gieo hạt bên mảnh vườn rau trước nhà. Thấy bé Bi, mẹ gọi:
- Bi ơi, ra mẹ cho xem cái gì này!
Bi vừa chạy ra, vừa hỏi:
- Cái gì vậy mẹ?
Em tròn mắt ngạc nhiên nhìn theo tay mẹ chỉ, một chú ốc sên nhỏ đang bò trong đám cỏ. Dường như chiếc vỏ trên lưng quá nặng nề khiến chú ta bò thật chậm, mãi mới nhích lên được một chút. Bi chăm chú theo dõi ốc sên một lúc lâu, rồi bỗng em nói với mẹ:
- Mẹ, chúng ta có thể giúp em ốc sên bỏ chiếc vỏ trên lưng ra, để em ấy bò nhanh hơn được không? Chiếc vỏ này quá nặng đối với em ấy, bao giờ em ấy mới về đến nhà được – Bi chìa tay định nhấc chiếc vỏ ốc sên ra thì vội rụt tay lại khi mẹ nói.
- Ấy! Không được đâu con. Con mà bỏ chiếc vỏ đó ra ốc sên sẽ bị lạnh mà chết mất đấy.
- Đó là áo ấm của ốc sên hả mẹ?
- Đúng rồi. Đó là chiếc áo ấm mà mẹ em ấy cho từ khi còn nhỏ.
Minh họa: Ngọc Tâm |
Bi ngồi xổm, lặng yên hồi lâu nhìn chú ốc, tay chống cằm vẻ như suy nghĩ điều gì quan trọng lắm. Mình và anh hai Hoàng được mẹ mua cho áo ấm thật đẹp từ lúc trời còn chưa lạnh. Mẹ bạn Na cũng mua cho bạn áo ấm mới có chiếc mũ trùm đầu có đôi tai thỏ rất là xinh. Bạn Tình, bạn Bắp cũng có áo ấm mới màu xanh da trời. Nhưng áo của bạn Tình xịn hơn, ngầu hơn, mặc bên trong bên ngoài đều được. Bạn ấy bảo gì mà áo... áo… (Bi hơi nhíu mày lại). À, áo siêu biến hóa, hai trong một. Ngay cả ốc sên con cũng được mẹ cho áo ấm để mặc cho đỡ lạnh. Vậy mà bạn Bên lại chẳng có áo ấm. Tại bạn Bên không có mẹ mà. Bố bạn đi làm suốt mà có mua được áo ấm cho bạn đâu. Tối qua, bà cháu Bên sang nhà Bi chơi. Bên mặc cái áo ấm cũ ơi là cũ, lại còn ngắn cũn cỡn, tay áo co đến ngang bắp tay rồi, mà chỉ cần giơ tay lên là hở cả lưng cả bụng luôn. Mẹ Bi thấy vậy mới vào tủ quần áo mang chiếc áo ấm năm ngoái của Bi ra. Chiếc áo có hình chú gấu trúc sau lưng mà Bi rất thích nhưng bị chật mất rồi nên cho Bên. Bên nhỏ hơn Bi nên mặc vừa như in. Bên ngắm nghía chiếc áo ấm mới, sung sướng cười híp mí. Nhưng đó là áo của Bi mà. Bi đòi lại, nhất định bắt Bên cởi ra trả mình. Bên đang tươi cười bỗng buồn thiu, phụng phịu ôm chặt lấy cổ bà. Mẹ nghiêm nét mặt nói với Bi:
- Bi này, con có áo ấm công chúa rồi mà.
- Lỡ khi mẹ giặt, con lấy áo ấm nào để mặc? Con lạnh thì sao?
- Nhưng chiếc áo đó con mặc chật rồi mà…
Mẹ chưa nói hết câu Bi đã vội vàng:
- Mai con không thèm lớn nữa, con sẽ mặc chiếc áo ấm này.
Nói rồi Bi ôm chặt chiếc áo đem cất vào trong phòng như sợ mẹ lại lấy cho Bên nữa.
Một cơn gió thổi đến, Bi co người lại. Ái chà, lạnh gớm. Ốc sên nhỏ có lạnh không nhỉ? Em ấy vẫn đang bò đi thật chậm.
- Mẹ ơi, em ốc sên có bị lạnh không? Em ấy có cần thêm áo ấm không ạ?
- Không đâu con. Chiếc vỏ đó đã là chiếc áo ấm tuyệt vời nhất, xịn nhất, ấm nhất của ốc sên rồi. Con thấy không, ốc sên không hề bị lạnh. Chỉ có bạn Bên bị lạnh thôi.
Mẹ nói vậy rồi âu yếm nhìn Bi như chờ đợi một điều gì đó. Bi ngẫm nghĩ một hồi rồi bỗng reo lên:
- A! Con biết rồi! Con sẽ cho bạn Bên chiếc áo ấm của con. Bạn ấy sẽ không bị lạnh nữa.
Mẹ nhìn Bi gật đầu mỉm cười. Bi chạy ù vào trong nhà. Một lúc mẹ đã nghe tiếng Bi ở ngoài cổng rồi nhỏ dần:
- Bên ơi! Bên! Bên ơi! Bạn ở đâu rồi?
Lát sau, tiếng nói cười của Bi và Bên đã rộn lên đầu ngõ, rồi vào sân, đến bên vườn. Mẹ nhìn lên, thấy Bên đang mặc chiếc áo ấm có hình con gấu trúc mà Bi rất thích, đôi má cô bé ửng hồng. Hai đứa đang nói chuyện gì có vẻ vui lắm, thỉnh thoảng chúng cười phá lên. Bi lấy trong túi áo ra vài món đồ chơi nhỏ đưa cho bạn:
- Bên cầm giùm tớ nhé. Lát nữa bọn mình vào trong nhà cùng chơi.
Bên gật đầu, thích thú đút đồ chơi vào túi áo, em còn cẩn thận vuốt vuốt miệng túi ấn lại kiểu như sợ đồ chơi sẽ rơi mất. Bi kéo tay Bên lại gần con ốc sên nhỏ đang bò, hào hứng nói:
- Đây, Bên nhìn này. Đây là chiếc áo ấm của em ốc sên đấy. Chiếc áo ấm xịn nhất mà mẹ em ấy cho từ khi còn nhỏ đấy. Em ấy không bị lạnh đâu. Bên còn lạnh không?
Bên lắc đầu. Đút hai tay vào túi áo, cô bé cười thật tươi:
- Ấm cực luôn.
- Áo này của mình cũng ấm cực luôn – Bi reo lên.
Hai đứa nhỏ nhìn nhau cười giòn tan. Ốc sên giật mình, thụt chặt đầu lại trong chiếc áo đặc biệt của mình. Ấm cực luôn!