Nhân mùa Vu Lan 2012: Sự hối tiếc và niềm ân hận muộn màng
Đời sống - Ngày đăng : 09:26, 31/08/2012
Sự hối tiếcmuộn màng của một người con, là khi cha mẹ đã nằm xuống mới nhận ra rằng tấmlòng cha mẹ bao la, và vĩ đại như thế nào! Mới hiểu được: Mất cha mẹ chính làsự mất mát lớn nhất của đời người. Và cái đau khổ lớn nhất chính là mình sẽkhông bao giờ báo đáp được tình yêu thương đối với cha mẹ, và cho dù có báo đápđến mấy đi nữa thì cũng chẳng thấm tháp gì với công lao trời biển của cha mẹ.
Giờ tôi mớithấu hiểu các bậc làm cha, làm mẹ nuôi nấng một đứa con từ lúc mang thai chođến ngày trưởng thành vất vả như thế nào. Vậy mà ngày còn nhỏ, không biết cóphải vì bản tính bướng bỉnh, ương ngạnh, hay tại tôi chưa thấu hết tình yêu, sựhy sinh của cha mẹ dành cho con nên đôi khi tôi dửng dưng trước sự la rầy củacha hay ánh mắt trĩu buồn của mẹ. Đến khi chiếc khăn tang chít trên đầu tôi mớinhận ra nỗi bất hạnh lớn nhất vừa gieo xuống đời mình, tôi cảm thấy lòng quặnthắt. Tôi bật khóc “Mẹ ơi ! Còn đâu những tháng ngày dấu yêu. Còn đâu khoảngthời gian tuyệt vời được sống trong vòng tay của mẹ. Con quá dại khờ, khôngbiết trân quý những gì đã có. Nay xa mẹ rồi, niềm đau này biết thuở nàonguôi?”.
Vậy mà khi mẹcòn sống, tôi nhẫn tâm thờ ơ, đôi lúc khó chịu trước sự chăm sóc, lo lắng tỉ mỉcủa mẹ, đôi lúc còn bực mình cho là mẹ “lắm điều”. Trong cuộc sống thường ngàytôi thường bỏ ngoài tai những lời khuyên, và phớt lờ những giọt nước mắt âmthầm của mẹ”...Mẹ biết gì, chuyện của con để con lo. Mẹ làm ơn đừng nói gìcả...”. Khi vấp ngã tôi vùi đầu vào lòng mẹ khóc, những giọt nước mắt ân hận cứtuôn mãi trên khuôn mặt hồn nhiên ấy. Trải qua những vấp ngã của cuộc đời, tôitrưởng thành và biết yêu thương mẹ hơn. Thế nhưng cánh cổng nghĩa trang đã chiacắt vĩnh viễn cuộc đời giữa hai mẹ con tôi. Khi nhận ra được tình yêu, sự hysinh cao cả của mẹ, biết yêu và thèm được mẹ ôm trong tay thì những điều đó mãimãi vùi sâu trong sự hối tiếc muộn màng.
Võ Hoàng