Độc đạo tập 36 (tập cuối): Hồng bị Tân khẹc đâm nguy kịch. Nghẹt thở từng phút, chuyên án kết thúc
Độc đạo đã kết thúc hành trình của mình trên sóng VTV và để lại cho người xem nhiều cung bậc cảm xúc.
Mở đầu tập 36, cũng là tập cuối của phim Độc đạo, Long đã gọi người đến gỡ bom cho chiếc xe của Hồng. Quả bom trong thùng xe được gỡ ra trước, nhưng quá trình này vô cùng khó khăn vì bom được lắp đặt rất phức tạp.
Quân già báo cho ông Chương rằng vào giờ này ngày mai, hàng sẽ tới đích. Quân chuẩn bị rời đi, nhưng trước đó, hắn phải lo điều hành mọi thứ cho trót lọt. Sau đó, Quân lại gọi điện cho lão Cừ.
Khi thời gian gần hết, và cũng là lúc lão Cừ gần đến chỗ hẹn, Hồng thúc giục Long và người gỡ bom nhanh chóng ra khỏi xe. Hồng nói: "Một người chết là được rồi, đừng chết chung với nhau." Tuy nhiên, Long không bỏ cuộc, vẫn quyết tâm giúp đỡ.
Cùng lúc đó, lão Cừ thấy một người đi xe máy đến và nhận ra tình hình không ổn. Lão vội hô: "Rút!" nhưng ngay giây phút đó, công an ập tới và vây bắt tất cả. Công an yêu cầu lão Cừ gọi ngay cho Quân già để hỏi mật mã gỡ bom.
Hồng tiến thẳng đến một hang động lớn, nơi ẩn náu của Quân già. Cả Long, người gỡ bom và Hồng đều nhận được mật mã gỡ bom là 9002 trong 30 giây cuối cùng. Hồng nhắm mắt, chuẩn bị chấp nhận cái chết vì quả bom quấn quanh người. Tuy nhiên, may mắn là quả bom đã được vô hiệu hóa ngay trước khi Quân già bấm nút kích hoạt.
Đúng lúc này, công an đã điều động xe chiến đấu tới. Nhận thấy tình hình nguy hiểm, Quân già nhanh chóng tẩu thoát khỏi hang.
Khi biết quả bom đã được vô hiệu hóa, Hồng tháo bom khỏi người và chạy đi tìm em trai mình. Khi vừa gặp Khương, Hồng chưa kịp nói gì, Khương đã gạt đi. Hồng nhắm mắt, sẵn sàng để Khương ra tay, nhưng Khương không thể làm điều đó. Anh tuyên bố: "Từ giờ không còn là anh em nữa." Khương vứt con dao xuống đất rồi rời đi.
Hồng cầm con dao đó và chạy đi tìm Quân già. Trong phòng của Quân, Hồng phát hiện có một lối thoát bí mật, và anh liền theo lối đó đuổi theo. Khi Quân dừng lại để gọi cho đàn em "Đón tao", Hồng kịp đuổi tới. Quân lập tức rút kiếm ra và vừa ra đòn vừa thuyết phục Hồng: "Nghĩ lại đi, chúng ta có thể thoả thuận, thương thảo."
Trong lúc Hồng và Quân đang đánh nhau, Tiến tỉa từ xa đã bắn trúng vai Hồng. Biết rằng mình sắp chết dưới tay Quân già, Hồng hỏi một câu cuối cùng: "Tại sao lại giết bố tao?" Quân già thẳng thắn đáp: "Lê Toàn chỉ ra lệnh dạy dỗ bố mày vài câu thôi, nhưng tao không chỉ giết bố mày mà còn giết thêm vài người nữa. Phải làm như vậy, tao mới có thể tự do, thoát khỏi Lê Toàn. Tao đã chán cảnh phải dưới trướng hắn."
Quân già thừa nhận: "Tao giết bố mày đây, lẽ ra là cả hai anh em mày nữa."
Ngay lúc này, Quân giơ kiếm lên, định ra tay với Hồng: "Tao đưa mày về với hai thằng bố của mày đấy." Nhưng Long kịp bắn Quân trước.
Trong khi đó, Tiến tỉa đang ngắm bắn Long thì K3 và đồng đội kịp thời ngăn chặn.
Long tuyên bố: "Cuộc chơi kết thúc rồi!"
Trước trận đánh cuối, Phùng chủ động thừa nhận với Long về số kim cương mà Quân già đã hối lộ mình. Anh nói:
"Nếu cậu là người của tỉnh được điều về để điều tra xem ai là kẻ chống lưng cho Quân già, thì cậu có thể còng tay tôi ngay bây giờ."
Tuy nhiên, Long muốn nghe Phùng, người bạn học cũ, kể toàn bộ câu chuyện.
Phùng bắt đầu kể: Mọi chuyện bắt đầu khi Trâm, vợ anh, đổ bệnh. Lúc đó, anh buộc phải rao bán nhà để có tiền chữa bệnh cho vợ. Một người đã hỏi mua nhà, và người đó hóa ra lại là người của Quân già. Vợ anh phẫu thuật thành công nhưng cần tiền tiếp tục điều trị. Phùng lại rao bán nhà, nhưng lần này không ai dám mua. Chính lúc đó, anh nhận ra mình đã rơi vào vòng kiểm soát của bọn chúng.
Kể từ đó, anh sa vào sai lầm. Phùng cay đắng nói rằng mình gia nhập ngành công an với lý tưởng bảo vệ bình an cho cuộc sống và người dân. Nhưng giờ đây, anh lại phản bội lý tưởng đó. Sau này, dù muốn thoát ra, anh cũng không thể.
Từ khi Phùng thú nhận toàn bộ sự việc, Long đề xuất với lãnh đạo sử dụng anh cho bước tiếp theo của chuyên án. Long tiếc nuối vì Phùng vốn là một công an giỏi, đầy triển vọng.
Tại trụ sở cơ quan, Phùng cam kết kê khai hết mọi hành vi của mình, không giấu giếm điều gì. Khi chuyên án phá xong, anh buồn bã thổ lộ:
"Vợ mình vừa bình phục, vậy mà..."
Phùng cảm thấy có lỗi với vợ. Long động viên và hứa:
"Tôi và các đồng đội sẽ cùng nhau chăm sóc vợ và các cháu thay anh."
Trong toàn bộ sự việc này, Phùng sai nhưng vẫn có những điều đúng đắn. Những điều đúng sẽ được ghi nhận, còn sai lầm sẽ phải chịu chế tài của pháp luật. Phùng hiểu rất rõ điều đó, nhưng điều khiến anh ân hận nhất là:
"Chỉ có điều tôi đã để đánh mất danh dự."
Là một cán bộ từng có năng lực và niềm tự hào trong nghề, anh cảm thấy thất vọng với bản thân. Long gật đầu và đáp:
"Đúng, danh dự là điều thiêng liêng nhất!"
Hồng trở về nhà, và ngay lập tức, Tuyết bày tỏ sự tức giận vì Khương phải "đi" mấy năm. Cô nói:
"Sao anh không đi mà để cho anh Khương đi?"
Tuyết cho rằng trong vụ việc Dương cơ bắp bị đẩy xuống vực, Khương đã nhận hết tội. Cô trách móc Hồng, cho rằng anh đã đâm đầu vào thù hận, lừa dối người thân. Tuyết tiếp tục oán trách Hồng rất nhiều, nhưng anh không nói một lời.
Sau chuyên án, Hồng trở về nhà, nhưng cả Tuyết và bà Mộc đều oán trách anh. Cả hai đều nhận được clip từ Quân già, ghi lại phút Hồng và ông Lê Toàn trò chuyện với nhau, đặc biệt là khoảnh khắc ông Toàn khó thở nhưng Hồng không lập tức lấy thuốc xịt cho ông.
Bà Mộc lên tiếng:
"Tôi không tin đấy lại là sự thật."
Lời bà khiến Hồng không thể giải thích. Bà tiếp tục:
"Không ai dám trách anh. Anh là con trai của người bị giết năm xưa. Anh làm như thế cũng là rộng lượng lắm rồi."
Dù lời nói không có vẻ oán trách, nhưng lại khiến cả bà Mộc và Hồng cảm thấy đau lòng.
Hồng lên phòng gặp bà Mộc. Bà xưng "tôi và anh" với Hồng và cảm ơn anh, nhưng giọng đầy oán trách:
"Gia đình tôi cảm ơn anh."
Bà tiếp tục trách móc:
"Ông ấy đã tin và giao cả gia đình này cho anh. Tôi coi anh như con. Tôi tin anh, gia đình này tin anh, vậy mà..."
Cả bà Mộc và Hồng đều rơi nước mắt. Hồng thật sự khó giải thích gì lúc này, anh quỳ gối lạy bà Mộc và nói:
"Vĩnh biệt u."
Sau đó, Hồng lặng lẽ rời đi, để lại bà Mộc đau đớn, thắt lòng.
Bà Mộc và Tuyết vào thăm Khương. Bà thông báo với Khương rằng sau khi tìm hiểu, Dương cơ bắp không chết sau khi bị Khương đẩy xuống vực, nhưng Khương vẫn phải chịu trách nhiệm về những việc mình đã làm.
Tuyết tiếp theo thông báo với Khương rằng cô mang thai, và Khương sắp được làm bố. Khương, một người vốn sống tình cảm, đã không kìm được cảm xúc và rơi nước mắt xúc động.
Bà Mộc đưa cho Khương chiếc hộp mà anh Trình đã dặn đưa tận tay cho Khương. Bên trong chiếc hộp là chiếc tẩu vỡ kèm tờ giấy Hồng nhắn:
"Xứng đáng là con trai của bố, em nhá!"
Khương đau đớn đến tận cùng. Anh cố nuốt nước mắt vào trong nhưng không thể.
Một trong những phân đoạn đầy cảm động và khiến khán giả không khỏi rơi nước mắt trong tập 36, cũng là tập cuối của Độc đạo, là cảnh Hồng viết thư cho Thanh, em trai của mình, để kể lại mọi chuyện. Vừa viết thư, Hồng vừa không kìm được nước mắt. Anh kể cho em nghe về câu chuyện hai anh em bị lạc nhau khi Thanh còn quá nhỏ, và ký ức thuở ấu thơ chợt ùa về, khiến Thanh cũng không thể ngừng rơi nước mắt.
Trong thư, Hồng viết rằng anh vô cùng hạnh phúc khi cuối cùng cũng tìm được em, vì bao năm qua, anh luôn thề với bố là phải tìm bằng được em trai. Anh viết:
"Nhìn em sống một cuộc đời lương thiện, không sợ hãi, không che giấu, không phải đối phó - một cuộc sống mà anh chưa từng nếm trải. Khi đó, anh nghĩ mình không nên làm xáo trộn sự bình yên này của em, cho dù nhân danh nỗi đau, tình thân hay huyết thống."
Hồng thừa nhận rằng kể từ khi quyết định đi tìm sự thật, anh đã để hận thù và mục tiêu trả thù chiếm lĩnh cuộc đời mình. Anh biết để trả thù, mình phải sẵn sàng trả giá, dù cái giá đó có đắt đến đâu.
Cuối thư, Hồng hy vọng dù hai anh em có gặp lại nhau hay không, thì Thanh vẫn sẽ sống cuộc đời thảnh thơi, sống trọn vẹn với nỗi buồn, niềm vui, hạnh phúc của một người tự do và tử tế. Anh viết:
"Sống thêm cả phần của anh nữa."
Và đó là lời kết thúc đầy xúc động của lá thư.
Sau tất cả, Hồng tìm về vùng quê để gặp Diễm. Tuy nhiên, anh bất ngờ bị Tân "khẹc" tấn công và đâm một nhát dao, khiến Hồng gục ngã ngay tại cổng nhà Diễm. Trong phút giây nguy kịch, Hồng tự hỏi nếu như lúc đó anh chấp nhận nỗi đau, buông bỏ căm hận và tin rằng ông trời có mắt, thì có lẽ cuộc đời anh đã khác. Anh mong muốn có một hạnh phúc riêng, một ngày anh em được sum họp, nhưng thay vì chọn con đường sống dưới ánh mặt trời, anh lại chọn đi con đường độc đạo. Hồng nghĩ:
"Những kẻ như tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể nằm xuống."
Hồng tiếp tục suy tư:
"Điều nuối tiếc lớn nhất vẫn là nỗi đau khi tôi đánh mất sự tự do và tử tế. Mãi mãi chỉ còn độc đạo trong bóng tối."
Và rồi, Hồng gục ngã trong vòng tay của Diễm.
May mắn thay, Hồng đã được cấp cứu kịp thời, qua cơn nguy kịch và giữ được tính mạng. Sau khi đâm Hồng, Tân "khẹc" phải chịu mức án phạt 36 tháng tù giam. Ngoài ra, hắn cũng phải chi trả viện phí và bồi thường cho Lê Vũ Hồng.