Văn nghệ

Màu hoa thắm biên cương

Đào Thu Hà 01/03/2024 05:43

Tuấn mơ thấy mình cùng Loan và bọn trẻ đi dọc biên giới, ngắm nhìn những vạt hoa thắm tươi, rực rỡ, hít căng lồng ngực hương hoa thanh khiết, yên bình. Bàn tay nhỏ của Loan nằm trong bàn tay anh ấm áp…

Nói chuyện qua điện thoại với Loan xong, Tuấn ngồi thừ suy nghĩ. Lòng anh ngổn ngang trăm mối. Loan bảo tuần rồi đứa lớn bị sốt siêu vi, Loan vừa lo việc dạy ở trường, vừa chăm con. Cũng may ở gần bà ngoại nên bà chạy qua chạy lại chăm đứa nhỏ, đỡ đần cơm nước chứ không cô cũng chẳng biết xoay xở thế nào. Con khỏe lại Loan mới dám gọi điện báo cho chồng, sợ Tuấn lo lắng lại ảnh hưởng công tác. Tuấn nghe vợ nói, chỉ có thể động viên vợ cố gắng giữ gìn sức khỏe, chăm con. Anh hứa mấy bữa nữa sẽ xin nghỉ phép về thăm nhà. Đợt tết vừa rồi, cán bộ, chiến sĩ Đồn Biên phòng số 8 đều tăng cường trực vì tết là dịp các đối tượng vượt biên trái phép, buôn hàng cấm, buôn bán người, vận chuyển trái phép chất ma túy lợi dụng hoạt động nên Tuấn không về ăn tết cùng gia đình, vợ con được. Loan nghe Tuấn nói, chẳng trách móc mà còn động viên ngược lại. Nhiệm vụ mà anh, biết làm sao được.

Tuấn bước ra thềm. Đêm se se lạnh khiến lòng anh dịu lại. Làn gió trong lành mang theo hương hoa dịu dàng, thanh khiết thoang thoảng trong không khí, lúc ẩn, lúc hiện như người thiếu nữ làm duyên. Quanh đồn biên phòng, men theo dòng suối chạy ngược về phía cánh rừng có một loài hoa nhỏ bé, mong manh chẳng ai biết tên nở bừng lên sắc đỏ ngay khi vừa qua những ngày tết. Cứ như thể trong tết, khi hoa mai, hoa đào, hoa cúc rực rỡ khoe sắc thì loài hoa không tên nhỏ bé ấy khiêm nhường cúi đầu, giấu mình trong đất, chờ khi đào, mai, cúc tan vào đất ủ nhựa chờ mùa sau thì những vạt hoa bất ngờ bung cánh, thắp lên sắc đỏ nồng nàn và tỏa hương dịu lành. Tuấn cùng đồng đội hay bảo nhau, loài hoa ấy vừa nồng nàn, vừa dịu dàng, vừa mảnh mai mà cũng đầy rực rỡ, mạnh mẽ và kiêu hãnh như những người con gái, những người vợ ở hậu phương đang ngày đêm âm thầm hi sinh để Tuấn cùng đồng đội yên tâm công tác, chắc tay súng bảo vệ biên cương Tổ quốc. Từ lúc nào, các anh đã yêu loài hoa không tên ấy tha thiết, mong ngóng mỗi mùa xuân để được gặp sắc hoa tươi thắm.

Hít căng lồng ngực hương hoa thanh mát, Tuấn bước về phía căn phòng của bọn trẻ. Trừ khi đi vắng, đêm nào anh cũng phải qua phòng xem bọn trẻ đã ngủ chưa, kiểm tra mùng mền cho chúng rồi mới yên tâm đi ngủ. Từ mấy năm trước, đồn nhận nuôi ba đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn, tạo điều kiện để chúng tiếp tục đến trường. Cả ba đứa đều gọi cán bộ, chiến sĩ của đồn là bố và đặc biệt thân thiết với Tuấn vì anh gần gũi với chúng nhất. Anh tranh thủ thời gian rảnh rỗi dạy chúng học bài, tuần ba buổi dạy chúng tập võ để phòng thân, luyện tập thể dục thể thao để nâng cao sức khỏe. Ngày mới về đồn đứa nào đứa nấy đen nhẻm, tóc cháy nắng khét lẹt, người thì chỉ thấy da bọc xương mà giờ đứa nào cùng có da, có thịt, cao hơn, khỏe hơn. Từ những đứa trẻ tự ti, nhút nhát, chúng đã hoạt bát, vui vẻ đúng như độ tuổi của chúng. Gọi Tuấn là bố, cả ba đứa cũng gọi Loan là mẹ. Loan vẫn thường cùng các thầy cô ở trường Loan dạy quyên góp sách vở, quần áo, bánh kẹo và đồ chơi gửi lên cho ba đứa con nuôi của đồn và những đứa trẻ ở các bon, bản biên giới nơi đồn biên phòng đóng quân. Trong những cuộc điện thoại, có khi Tuấn nửa đùa nửa thật tâm sự cho Loan chuyện có vợ của đồng đội anh, lúc giận chồng bực quá bảo chồng việc nhà thì nhác, con ở nhà không nuôi, lúc nào cũng lo chuyện con của người khác, con nuôi của đồn hay con riêng của anh ấy ai mà biết được. Loan cười bảo chắc chị ấy mệt mỏi, tủi thân thì nói thế, chứ tự nhiên lại có thêm ba đứa con ngoan ngoãn, học giỏi, ai chả thích. Quân đội kỷ luật nghiêm lắm chứ có phải chuyện đùa đâu mà léng phéng.

Từ căn phòng nhỏ của ba đứa trẻ, ánh sáng của ngọn đèn học hắt qua cửa sổ. Chắc Thương thức khuya học bài chưa ngủ đây. Tuấn thầm nghĩ rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Bóng Thương in trên vách. Mắt nhìn sách, tay ghi chép, có lẽ là giải bài tập khó nên trán Thương rịn một lớp mồ hôi mỏng. Tuấn khẽ giọng để không làm Nam và Mẫn thức giấc:

- Sao muộn rồi mà con còn chưa ngủ hả Thương?

Thương giật mình khi nghe tiếng anh hỏi. Nhìn thấy Tuấn, nó bẽn lẽn:

- Con đang xem trước bài cho ngày mai mà thấy bài khó quá, con xem mãi chưa hiểu. Mải xem quá con không biết đã muộn rồi bố ạ.

Anh đặt tay lên vai đứa con nuôi, trìu mến:

- Thôi đi ngủ đi con. Bài mới mà, mai lên lớp tập trung nghe thầy cô giảng con sẽ hiểu thôi. Chưa hiểu thì hỏi thêm thầy cô, rồi về bố xem, bố giảng lại cho.

Thương ngoan ngoãn gấp sách vở. Trong màn, Mẫn mơ gì nói ú ớ. Anh lắng tai nghe. Cậu con út của đồn nhớ nhà, khóc gọi mẹ cả trong giấc mơ. Tuấn bước lại, khẽ vuốt lưng để dỗ Mẫn ngủ. Anh hỏi Thương.

- Em Mẫn còn hay khóc lắm hả con?

Thương khẽ gật đầu:

- Dạ, thi thoảng nhớ nhà em vẫn len lén khóc. Nhưng em bảo đừng nói với các bố, sợ các bố lo, các bố giận không cho em ở đây nữa. Em nhớ nhà, nhớ mẹ nhưng vẫn muốn ở với các bố để đi học.

Tuấn khẽ mỉm cười. Anh dặn:

- Sáng mai con bảo em, cố học cho giỏi. Khi nào học thuộc hết bảng cửu chương, các bố chở đi thăm mẹ một ngày cuối tuần nhé. Thôi con đóng cửa, tắt điện đi ngủ đi, khuya lắm rồi.

Đứng bên hiên, nghe tiếng ngáy khe khẽ của ba đứa trẻ, Tuấn mới trở về phòng. Anh nhớ hai đứa con ở nhà. Đứa con lớn của anh năm nay học lớp 5, đứa nhỏ mới vào lớp 1. Bố đi công tác xa nhà, chúng biết tự lập, tự giác học hành, giúp mẹ những công việc phù hợp với lứa tuổi. Có dịp vào đồn thăm bố, gặp các anh là con nuôi ở đơn vị bố công tác, chúng càng tự giác hơn. Hai đứa đã biết tự nuôi heo đất để cuối năm gửi mẹ mua thêm quà cho các bạn nhỏ khó khăn nơi biên giới. Nhớ con, thương con, Tuấn xót xa cho những đứa trẻ vùng biên như Thương, Nam, Mẫn. Chúng thiệt thòi, thiếu thốn từ bé. Đợt này bộ đội biên phòng giúp dân làm kinh tế, phát động các phong trào tình nghĩa nên đời sống bà con đã đỡ hơn chứ trước đây đói nghèo bủa vây, những đứa trẻ cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc. Thương mồ côi bố. Mẹ bị lừa bán qua biên giới không rõ tung tích. Con bé sống với ông bà nội già yếu. Nó học giỏi, ham học nhưng ông bà kiếm ăn còn không đủ sức, sức đâu cho cháu đến trường. Nam thì cả bố lẫn mẹ đều tàn tật, không được nhanh nhẹn, hoạt bát. Mới bé tí mà nó cứ vạ vật ngoài đường, ai cho gì ăn nấy, không ai cho thì nhặt được mẩu khoai, củ sắn, nắm lá cũng cho vào miệng cho đỡ đói. Bé Mẫn thì bố mất, mẹ đi bước nữa, dượng nó suốt ngày say xỉn đánh đập mấy mẹ con. Trong một cơn say, người đàn ông đó đã đánh mẹ Mẫn bị liệt cả hai chân. Mẹ thành người tàn tật, dượng bị bắt đi tù, Tuấn đề xuất đồn biên phòng đón Mẫn về nuôi khi biết hoàn cảnh éo le của nó. Người mẹ cũng được gửi về trung tâm bảo trợ xã hội, học nghề đan lát để kiếm thêm đồng rau, đồng cháo.

***

Dặn dò ba đứa trẻ, hứa mua quà cho chúng rồi chuẩn bị ra đón xe về nhà nghỉ phép thì Tuấn nhận lệnh đột xuất. Dựa theo tin báo của quần chúng Nhân dân, trinh sát tuần tra phát hiện một nhóm đối tượng khả nghi có biểu hiện vận chuyển trái phép chất cấm. Tuấn vội vàng cùng đồng đội lên đường thực hiện nhiệm vụ. Theo tin trinh sát nắm được, có hơn chục đối tượng trang bị súng, lựu đạn, vận chuyển ba lô có chứa ma túy, định cắt rừng vượt biên để chuyển hàng về Việt Nam. Tuấn cùng đồng đội khảo sát địa hình, mật phục đón lỏng và chặn đường rút lui của các đối tượng. Sau mấy ngày ăn dầm nằm dề với sương ngàn, gió núi, các đối tượng cũng xuất hiện. Theo sự chỉ đạo của chỉ huy, Tuấn cùng đồng đội tạo thành đội hình ngăn chặn, bao vây. Các đối tượng chống trả quyết liệt. Một viên đạn xuyên qua vai Tuấn. Anh nén đau, ghì chặt đối tượng và chỉ ngất đi khi đồng đội tiếp ứng…

Tuấn tỉnh dậy trong bệnh viện. Loan ngồi cạnh anh, mắt đỏ hoe. Thấy anh tỉnh, cô vội vàng hỏi anh cảm thấy thế nào, có muốn ăn cháo hay uống sữa gì không. Anh nâng cánh tay bên vai không bị thương, chạm vào tay vợ, xin lỗi vì lỗi hẹn. Chắc đến ngày về phép như đã hẹn mà không thấy chồng đâu, gọi điện không liên lạc được, Loan lo lắm. Cô nghe anh nói, mắng nhẹ:

- Đã bị thương thế này mà còn lo xin lỗi vì chuyện không giữ lời hứa. Anh đúng là…

Rồi cô nghẹn ngào:

- Anh về muộn, về chậm hơn so với dự định cũng được, miễn là anh khỏe mạnh, bình an. Mẹ con em đợi bao lâu cũng được. Tết anh trực không về thì còn xuân. Xuân bận chưa về phép được thì còn hè… Các con nghe tin anh bị thương, lo lắm. Ngày nào chúng cũng gấp hạc giấy cầu mong bố nhanh khỏe. Cả ba đứa trẻ ở đồn nữa, chúng nó chưa ra thăm anh được, bàn nhau lén các bố đi bộ ra đây thăm anh, may mà các anh ở đồn phát hiện kịp đấy. Để tí nữa em gọi điện báo tin anh đã tỉnh cho mẹ, các chú, các anh và các con yên tâm.

Tuấn nghe Loan nói, bảo vợ cho mình húp mấy thìa cháo rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Cái xấu sẽ bị trừng trị. Anh cùng đồng đội sẽ tiếp tục sẵn sàng bảo vệ biên cương Tổ quốc yên bình. Tuấn mơ thấy mình cùng Loan và bọn trẻ đi dọc biên giới, ngắm nhìn những vạt hoa thắm tươi, rực rỡ, hít căng lồng ngực hương hoa thanh khiết, yên bình. Bàn tay nhỏ của Loan nằm trong bàn tay anh ấm áp…

Đào Thu Hà