Đất nước con người

Đắk Nông tuổi 20 dịu dàng những giấc mơ hoa

Bài dự thi của Trần Kim Lâm 08/10/2023 18:02

Đắk Nông nói chung, Gia Nghĩa nói riêng đã trở nên rất đỗi quen thuộc đối với tôi. Nơi đây không chỉ có hoa phượng vàng mà còn nhiều loài hoa khác đẹp dịu dàng, nhẹ nhàng nghiêng mình bên những mặt hồ với sắc nước xanh trong.

Giữa tháng Chín, tiết trời lãng du. Tôi đã từng thấy những chùm hoa vàng lác đác hai bên con đường quanh co vòng quanh thành phố Gia Nghĩa, Đắk Nông, những cánh hoa phượng vàng chum chím những cánh nhỏ. Từ lâu rồi, tôi mới có cảm giác thả hồn mình để được ngắm loài hoa hoa này.

Những cánh hoa vàng tươi thắm khoe sắc trước nắng và đung đưa theo làn gió nồng nàn trong ban sớm của mảnh đất Cao Nguyên M’nông. Đắk Nông nói chung, Gia Nghĩa nói riêng đã trở nên rất đỗi quen thuộc. Không chỉ có hoa phượng vàng mà còn nhiều loài hoa khác đẹp dịu dàng như Osaka, hay màu tím thuỷ chung bằng lăng… đã nở nhẹ nhàng nghiêng mình bên những mặt hồ với sắc nước xanh trong. Và trên cao, nắng đang lấp loáng cho một ngày mà mưa chưa kịp tìm đến, lòng người nôn nao theo làn gió giữa mùa thu mênh mang.

z4764576364167_803c02af0971b2203855d0f13610142a.jpg
Đắk Nông, tuổi 20 với những con đường dốc quanh co, những đỉnh núi mây trắng quanh năm cho ta cảm giác bình yên

Đắk Nông tuổi 20, một miền đất trở mà tôi gói trong mình bao nhiều mong ước. Cuối thu, tháng Chín rơi vào quãng thời gian của mùa mưa Tây Nguyên, mảnh đất nghiêng mình với những cơn mưa xối trên mái nhà rêu phủ, tôi vẫn dõi mắt trông theo về những ngày nắng đẹp ở Đắk Nông để rồi một ngày thấy ngập trong mắt mình là một sắc vàng kiêu hãnh bên cạnh ly cà phê từng giọt tí tách rơi…

Ngày tháng dần trôi, tâm hồn của tôi như hoà quyện với mảnh đất Đắk Nông đầy nắng và gió, đầy những kỷ niệm. Sắc màu những loài hoa như níu bước chân tôi, cũng như lữ khách gần xa dường như như chỉ dành riêng cho nơi đây. Đắk Nông ngọt ngào không bị che lấp trong thế giới muôn ngàn hoa khoe sắc đó. Tình người trên mảnh đất M’nông khiến tôi đã, đang và sẽ còn gắn bó lâu nữa là sự yêu thương đùm bọc, che chở.

Chỉ có ở Đắk Nông con người ta mới có cảm nhận yêu nơi này biết bao. Cùng lặng nghe tiếng vi vút rì rào của rừng thông mây phủ. Những con đường tôi đi qua, những loài hoa, những loài cây nào thả nhẹ vào tim một tình yêu vô hình, đằm sâu da diết? Vạn vật luôn có linh hồn của nó, tôi nghĩ không phải tự nhiên mà hoa vàng thế, không phải bỗng dưng mà thông sừng sững như kiếm dựng giữa trời xanh. Chúng tồn tại, tôn tạo nhau, dựa vào nhau mà sống, âm thầm làm giàu thêm cho mảnh đất đỏ Bazan đã từng giấu mình thật kĩ, thật sâu, để đến mãi sau này người ta mới tìm đến và bất cứ ai cũng không thể không xiêu lòng vì cao nguyên M’nông lộng lẫy và kiêu kỳ.

Người ta đến với Đắk Nông để tìm sự bình yên, lắng đọng lòng mình sau những ngược xuôi, ồn ào của cuộc sống. Sự mệt mỏi của mưu sinh như bỏ lại phía sau, tạm gác lại khi người ta đến với quê hương đầy quyến rũ này.

Đắk Nông tuổi 20, trong tôi cứ lặng lẽ như thế, bao dung mà xoa dịu nỗi đau, vỗ về trái tim tổn thương, vá víu cõi lòng buồn vương của những ngày xưa. Có thể tất cả đều vẫn sẽ ở đó thôi, nhưng ít ra khi lên mảnh đất nam Tây Nguyên - Đắk Nông này, người ta đã được quên chúng dù chỉ trong chốc lát. Đời người, cần lắm những phút giây để được lãng quên một điều gì đó và ai cũng xứng đáng được đối xử dịu dàng, được nâng niu. Còn tôi, tôi đã và đang sống và làm việc để làm đầy giấc mơ, một gia đình để mình cố gắng, để thấy một sắc vàng trong màu nắng cuối thu. Những đoá hoa mỏng manh, lung linh sắc vàng, tím của hoa Osaka, hoa phượng vàng, bằng lăng… chẳng bao giờ cho ta vơi niềm nhung nhớ…? Những cánh hoa long lanh, dịu dàng trước mắt tôi để cho tôi yêu và đắm chìm vào đó…

z4764576379651_7f80c83a7e5ab1a8ce11bf034276333f.jpg
Gia Nghĩa đẹp mộng mơ với sắc hoa vàng

Những ngày tháng cuối thu với những cặp đôi yêu thương nào đó vẫn hò hẹn bên hàng cây hoa phượng vàng đang rực lên, nồng nàn khoe sắc, dường như cố cháy hết mình cho một mùa riêng, mãnh liệt như tình yêu của ngày tháng tuổi trẻ với nhiều mơ ước, luôn coi tình yêu là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời. Mỗi một loài cây vì tình yêu mà chúng được sinh ra và rồi này trở thành chứng nhân cho muôn vàn cuộc tình khác, hẳn nhiên khiến con người ta thấy tạo hóa thật kì diệu, luôn biết cách sắp đặt mọi thứ trở nên hài hòa đến vô cùng.

Đắk Nông trong tôi bước sang đã 20 năm tuổi, cái tuổi đẹp thơ mộng, đầy khát khao, hoài bão như chính những mùa hoa nơi này. Nơi tôi đang sống có sợi nắng nào vắt ngang những chùm hoa đang nở rộ, có áng mây nào dùng dằng chẳng muốn bay đi cùng với sự chân thành của lòng người vì thế chẳng nỡ cất nỗi nhớ thương một mùa thu vàng đã đi quá nửa. Giấc mơ hoa cứ mãi ngọt ngào như dòng nước mát lành, đủ để xoa dịu những mệt nhoài, những xô bồ của cuộc đời. Tôi bước đi trong những sắc vàng ngập tràn xung quanh, vây kín, ôm lấy tôi, bao dung che chở tôi…

Đắk Nông tuổi 20, mùa hoa này sẽ rời đi nhường chỗ cho những mùa hoa khác. Cây lại tiếp tục chắt chiu, dành dụm tinh túy của đất trời để biến chúng thành dòng nhựa sống dạt dào, chuẩn bị cho những mùa vàng ngọt ngào tiếp theo trong nối dài năm tới, ấy cũng là bí mật của sự sống, là vòng tuần hoàn quý giá, linh thiêng vô cùng…

Đắk Nông trong tôi tuổi 20 với những con đường dốc quanh co, những rừng thông nắng xiên ngang rực rỡ, những đỉnh núi mây trắng che phủ quanh năm, những loài hoa luôn bung nở cháy hết mình như ngọn lửa tình yêu, ngọn lửa bình yên, ngọn lửa sưởi ấm, làm mềm lại những thân cây thông xù xì gân guốc, ngọn lửa kiêu kì làm lòng tôi mãi neo lại đó không rời. Và với tôi Đắk Nông tuổi 20 đẹp mãi với những giấc mơ hoa, ngọt ngào, lắng đọng…

Bài dự thi của Trần Kim Lâm