---- Văn nghệ

Xao xuyến tuổi học trò

Tản văn của Tăng Hoàng Phi 07/04/2023 05:00

Tháng tư về! Gió hát khúc ca mùa hè thao thiết, giục giã phượng vỹ đơm bông. Bất chợt một sớm mai nắng về lấp lóa, từng đốm hoa đỏ rực khiến lòng ta bâng khuâng xao xuyến nhớ về tuổi học trò.

Sân trường năm xưa nơi đó có bông phượng vỹ đỏ thắm, tà áo trắng tung bay và thầy cô, bè bạn mến thương. Nỗi nhớ về một miền xa xưa cũ cứ ăm ắp ở trong tim. Là những tháng ngày dịu ngọt, mộng mơ khoác trên mình tà áo trắng học trò tinh khôi.

41111706945_4a10b4dc6f_b_1.jpg
Ảnh minh họa

Mùa hạ năm xưa vẽ lên sự hồn nhiên, nhí nhảnh tuổi học trò vô tư, không âu lo vướng bận. Ta như chú chim nhỏ hót ríu ran giữa bầu trời trong xanh và đầy mộng đẹp. Một chiếc lá khẽ rơi cũng làm lòng ta rung động. Một nụ cười, một ánh mắt, hay một cái “ú òa” của bạn bè cũng khiến ta nhớ thương.

Năm tháng ấy, ta khoác tay bạn bè nghêu ngao hát, mặc kệ đời, không quan tâm ai chê cười hay khen hay. Bảng đen phấn trắng, chỗ ngồi quen thuộc và bóng dáng thầy cô – những người lái đò thầm lặng ngày đêm không biết ngừng nghỉ, là hành trang, là ký ức theo ta suốt mười hai năm đèn sách.

Để rồi tháng tư sang, tuổi học trò của những năm cuối cấp. Tuổi mười bảy – lứa tuổi ranh giới của người lớn và trẻ con, biết lắng lo và nghĩ về tháng ngày sắp cạn. Đến lớp, ta bỗng thấy chỗ ngồi của mình thân thương đến lạ, tiếng trống trường giục giã bước chân với bao nỗi nhớ thương. Cứ đến mỗi buổi học bạn bè lại dúi vào tay cuốn sổ lưu bút làm kỉ niệm. Nhớ cái thời công nghệ chưa hiện đại, chẳng ai biết 4.0 là gì, đứa nào đứa nấy đều sắm cho mình một chiếc sổ thật to, thật dày. Năm cuối rồi, ghi cho mình vài dòng nhé! Lời “đề nghị” thủ thỉ chẳng một ai từ chối, đầy tình cảm, dạt dào.

hinh-anh-tinh-yeu-tuoi-hoc-tro-02.jpg
Ảnh minh họa.

Mười hai năm đèn sách chẳng thể nào đếm đong hết bao nhiêu kỷ niệm cho vừa. Viết lưu bút cho bạn muốn bày tỏ hết mọi nỗi niềm thầm kín. Rồi bỗng cười khềnh khệch như đọc lời tự bạch hay “tự thú” của bạn bè trong trang lưu bút.

Tuổi học trò được ví “Nhất quỷ, nhì mà, thứ ba học trò” chẳng sai chút nào. Nhớ những lần chọc ghẹo cô bạn đến phát khóc, nhớ cả những lần lo âu khi sổ ghi đầu bài bỗng dưng mất tích, nhớ những trận bóng nảy lửa thi cấp trường và những lần trèo lên cây xoài vặt trộm bị bác bảo vệ bắt gặp.

Nhớ những giờ học mệt nhoài, ai còn nhớ những buổi rong chơi quên thời gian với hương ổi, hương me, hương cóc ngập tràn. Những que kem mùa hè mát lạnh trong buổi chiều mùa hạ oi bức. Những vòng xe đạp nặng trĩu con trai chở con gái thấy thương.

Nhớ thời cả lũ nằm cùng nhau trên vạt cỏ xanh mềm, nhìn lên khoảng trời xanh biếc cùng nhắm mắt mơ ước ngày mai rồi lại cười xòa, mở to mắt, miệng ngoác cười thật rộng mặc kệ ngày mai, còn hôm nay phải thật hạnh phúc.

Ta nhớ cả mối tình đầu tuổi học trò ngây thơ trong sáng, đêm đêm thầm nhớ thương cô bạn tóc tết đuôi sam ở lớp. Rồi một ngày lấy hết can đảm “to gan” dám viết thư tỏ tình để trong hộc bàn. Vô tình bị lũ bạn phát hiện trêu đến mặt đỏ tía tai. Mối tình “vụng dại” thuở ban sơ khiến trái tim rung động, lần đầu biết thương và biết nhớ.

Mối tình trong sáng ấy không khiến ta si muội mà là động lực để bước vào cổng trường đại học bởi vì lòng tự trọng, hứa với người mình yêu. Năm tháng trôi đi, mối tình đầu trôi vào dĩ vãng nhưng ta vẫn không thấy buồn, ngược lại rất đỗi hạnh phúc vì tháng ngày đã sống hết mình cho thanh xuân tươi đẹp.

Đời người thật may mắn khi được trải qua tuổi học trò thơ mộng. Tuổi học trò mãi là tháng ngày hoa niên tươi đẹp, giấc mơ ấy đã theo ta suốt cả hành trình, như báu vật thời gian chẳng thể phai nhòa mà mỗi khi nhớ về lại càng lấp lánh, diệu kỳ!

ngay-chia-tay-tuoi-hoc-tro-6.jpg
Ảnh minh họa.

Tản văn của Tăng Hoàng Phi