Niềm vui ngày mừng thọ

Văn nghệ - Ngày đăng : 21:13, 05/01/2023

Truyện ngắn của Hồ Quỳnh Châu

- Quang ơi! Có bận gì không con?

Đang hái táo ngoài vườn em vội chạy vào:

- Con đây ạ! Có việc gì vậy nội?

Giọng bà nội ngập ngừng:

- Chiều nay con có phải học không? Nội định nhờ con đưa sang nhà bà Hồng chơi một lát. Cô Bình con bà Hồng nhắn sang chơi, vì bà Hồng cứ nhắc nội.

- Vâng, để con đưa nội sang. Mấy khi được đưa “Lão phật gia” đi ạ, Quang hóm hỉnh trả lời. Vì em biết bà nội thân với bà Hồng từ ngày còn trẻ.

Em và nội vừa đến sân đã thấy bà Hồng đang hân hoan ngắm nghía những bức tranh mừng thọ rồi đánh vần các dòng chữ trên đó. Dân gian có câu: “Một lần già hai lần con nít” chắc đúng với niềm vui như trẻ nhỏ của người được tặng quà.

Thấy hai bà cháu bước tới, bà Hồng ngẩng lên vui vẻ mời vào nhà tươi cười:

- Bà nhìn này, hôm vừa rồi tôi được mừng tất cả năm bức tranh sơn dầu và tranh lụa, ba bức đại tự, một bộ quần áo nhung và cái khăn len tôi đang quàng đây này.

 Miệng nói, tay bà chỉ theo những bức tranh có chữ PHÚC LỘC THỌ… vẻ mãn nguyện.

- Đây là bức của nhà thông gia, ông bà ấy thật là chu đáo.

- Còn đây của con cháu anh trai tôi…. Nét mặt bà rạng rỡ khi giới thiệu những món quà không có giá trị nhiều về vật chất nhưng đầy ý nghĩa tinh thần…

Sau khi bà Hồng cho nội xem những món quà mừng thọ. Bà nhờ Quang tua lại video mà từ nãy đến giờ vẫn mở sẵn.

Bà Hồng lại hào hứng:

- Anh mặc com lê đang chúc rượu là con rể cả tôi đấy!

Bà nội tấm tắc:

- Ôi! Dạo này cậu ấy chững chạc quá. Bà sướng thật đấy! Con dâu, con rể đều giỏi ngoan, hiếu thảo lại tâm lý nữa.

Bà Hồng chăm chú nhìn màn hình rồi lại reo lên:

Con gái thứ hai là đứa mặc áo dài nâng cốc nước, còn con dâu áo hồng đang bưng khay trầu…

Quang được hai bà phân cho việc giã trầu. Em ngồi ở bàn vừa giã trầu vừa xem video mừng thọ mà hai cụ gọi là “bộ phim”. Quả là buổi mừng thọ quy củ thật. Có cả giới thiệu chương trình. Đang say sưa theo dõi một cách thích thú, bất chợt bà nội quay sang bà Hồng:

- Đây có phải là ông Sáng thương binh ở xóm ngoài đang hát không?

Bà Hồng gật gù:

- Đúng rồi đấy, ông ấy yêu văn nghệ từ trẻ, đang làm hội trưởng hội người cao tuổi. Con tôi chúng nó bảo mời các bác trong tổ đến múa hát cho vui, dân dã mà lại tình cảm.

Đôi lúc nội và bà Hồng còn lẩm nhẩm hát theo người trong video. Nhìn hai bà như trẻ ra cả chục tuổi. Cảnh mừng thọ rôm rả hơn khi có cả phần con cháu đọc thơ, múa hát, chúc mừng bà nữa chứ.

“Bộ phim” đến phần ăn cỗ, hai bà chỉ hết người nọ đến người kia. Khi xem xong, bà Hồng mới giật mình vì tay vẫn cầm miếng trầu mà chưa cho vào miệng:

- Ấy chết, ăn đi bà.

Nội nhẹ nhàng đưa miếng trầu vào miệng và thủ thỉ:

- Các cháu nhà tôi cũng rất có hiếu. Mua cho mẹ chẳng thiếu gì, có điều tôi cũng thích tổ chức đơn giản như bà cho đầm ấm.

Rồi nội giải thích thêm:

- Bạn bè, khách khứa của các con tôi toàn ở cơ quan đến rất đông. Họ biếu tôi những món quà đắt tiền. Tôi nhận mà chẳng biết ai là ai cả. Mình già rồi sống được bao nhiêu mà dùng những thứ đó. Tiêu gì nhiều đến tiền đâu bà…

Bà Hồng cũng chân tình:

- Hay các cháu không nghĩ ra? Nhiều khi bận công việc nên không để ý bố mẹ nghĩ gì và cần gì. Bà nên trao đổi với con cái…

Nội gật gù:

- Bà nói cũng đúng, tuổi tôi và bà chỉ cần con cháu quây quần xung quanh là ấm áp, hạnh phúc nhất…

Sau khi hai bà cháu chào bà Hồng ra về. Dọc đường Quang suy nghĩ tới  câu chuyện qua lại của hai bà mà mình nghe được nên rất thương nội.

Lâu lắm rồi Quang mới có dịp được ở chơi với nội lâu thế này. Chả là tuần tới bố mẹ em về tổ chức mừng thọ cho bà vì năm nay bà em chín mươi tuổi. Mỗi lần Quang về, bà thường kể chuyện ngày xưa ông nội hoạt động cách mạng bị giặc tra tấn dã man rồi hy sinh. Có nhiều người muốn hỏi bà làm vợ nhưng bà quyết định ở vậy nuôi con.

Bà nội có ba người con nhưng chú thứ hai lấy vợ ở bên Đức vài năm mới về một lần. Vợ chồng cô út cũng lập nghiệp ở Sài Gòn.

Nội bảo: “Ngôi nhà này gắn với nội nhiều kỷ niệm, hàng xóm láng giềng thân thiện nên nội không muốn đi đâu”. Vì vậy, bố mẹ em phải thuê người giúp việc chăm nội.

Bố mẹ Quang đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Tuy nhà riêng ở trên phố cách ba chục cây số nhưng có khi vài tuần mới về thăm nội một lần.

Minh họa: Ngọc Tâm

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Quang ra ngồi cạnh bố mẹ, em cứ định nói rồi lại thôi. Bố đang uống nước ngạc nhiên nhìn em:

- Con trai hôm nay có chuyện gì vậy?

Được bố gợi ý, Quang thầm thì không muốn cho bà nội nghe tiếng:

- Bố mẹ biết không? Khi chiều con và bà nội sang nhà bà Hồng, được bà cho xem video mừng thọ của bà hôm trước, con thấy nội rất thích. Nội và bà Hồng cứ say sưa rồi chỉ từng người quanh hàng xóm tham dự rất vui vẻ. Khi thấy mấy cô chú ấy hát, nội còn hát theo nữa đấy…

Hai bố mẹ Quang nhìn nhau, lúc này bố mới lên tiếng:

- Bố mẹ có để cho bà thiếu gì đâu con?

Mẹ cũng ngạc nhiên:

- Đúng rồi! Lần nào về mẹ đều mua đủ thứ mà?

Vì thương nội quá nên em mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình:

- Bố nói không sai, bố mẹ và các cô chú rất thành đạt. Mua sắm cho nội đủ thứ. Những lần mừng thọ nội trước đây làm hoành tráng. Bố mẹ đặt tới mấy chục mâm cỗ. Mọi người đến ăn rồi chúc mừng nội. Chủ yếu là khách ở cơ quan bố mẹ. Xong việc là bố mẹ cũng lên xe về luôn vì lúc nào cũng bận bịu. Con còn nghe nội nói nhận những món quà đắt tiền mà chẳng biết của ai nữa ạ. Khi mọi người về hết con thấy bà nội cứ đứng ở cổng bần thần nhìn theo mãi. Miệng thì cười mà đôi mắt nội cứ ngân ngấn nước…

Lúc này mẹ Quang lên tiếng:

- Đúng là vợ chồng mình vô tâm thật anh ạ! Em cứ nghĩ mình mời khách cơ quan cho tiện, với lại cỗ thì đặt cho nhàn mà vợ chồng mình không hiểu tâm lý của bà.

Quang được dịp mới nói thêm:

- Con thấy trong buổi mừng thọ có chương trình con cháu dâng rượu, dâng trà và mời trầu nữa ạ.

Bố Quang như hiểu ra mọi chuyện rồi gật gù:

- Cảm ơn con trai.

Rồi nhìn mẹ:

- Anh định thế này em ạ! Mình sẽ tổ chức mừng thọ mẹ vào chủ nhật tuần tới. Thứ bảy hai vợ chồng mình đều được nghỉ, ta nhờ mấy cô chú xung quanh nấu giùm cho thân mật. Lâu nay, vì bận rộn cũng chưa dịp nào ngồi cùng bà con anh em, láng giềng.

Quay sang Quang, bố tươi cười:

- Bây giờ bố con mình sang nhà bà Hồng hỏi kinh nghiệm và tiện thể mời các bác hàng xóm luôn. Con thấy được không?

Quang reo lên:

- Bố mẹ thật tuyệt. Nhưng  “Mình sẽ tổ chức bí mật mà không nói với nội, bố mẹ thấy được không ạ?”

* * *

Bà nội mặc bộ áo dài đỏ, miệng cười tươi chống cây gậy trúc, ngắm nghía cái phông rồi nghiêng đầu đọc dòng chữ: CÁC CON CHÁU KÍNH MỪNG MẸ THƯỢNG - THƯỢNG THỌ TUỔI CHÍN MƯƠI. Xong lại ra chỗ mấy người đang thái thịt, thổi xôi, còn xem Quang và đứa bạn cắm mấy bát hoa bày bàn một cách tỉ mỉ….

Hôm nay bố mẹ Quang mời tất cả các cụ cao tuổi trong xóm, các bà được ngồi hai dãy đầu tiên. Cụ nào cũng tươi như hoa, móm mém nhai trầu.

Rồi buổi lễ cũng bắt đầu. Chú tổ trưởng dân phố đọc lời giới thiệu. Anh Sơn cây văn nghệ của xóm chủ trì phần hội, cô Hoa, cô Lan, chú Hùng lên hát mừng bà những bài hát về mùa xuân, về mẹ… Đội văn nghệ của xóm thật nhiệt tình, bà Hồng hôm nay đọc mấy câu thơ hay đáo để.

  Xuân sang chim én gọi đàn

  Xuân về nô nức chứa chan lòng  người

   Xuân cho thêm một tuổi đời

   Xuân mừng thọ mẹ chín mươi tuổi tròn…

Tiếng nói, cười, chúc mừng cụ, bà, mẹ… sống lâu cùng con cháu vang lên. Những ly rượu nồng ấm áp hơi men như thắm lại những ngày xuân sắc. Những món quà đơn sơ nhưng trang trọng thấm đậm nghĩa tình. Từng lời ca, tiếng hát rộn ràng sâu lắng khiến buổi lễ càng tăng thêm ấn tượng… Anh quay video cũng nhiệt tình lom khom đi lại, chĩa ống quay khắp các ngả vì khi sáng bà Hồng nhắc: “Chú làm cho bà ấy một “bộ phim” thật hay vào nhé”.

Quang nhìn nội hôm nay thật rạng ngời hạnh phúc. Trong lòng em ngập tràn niềm vui, niềm yêu thương bà và thật tự hào về bố mẹ mình.