Tấm lòng người thầy
Văn nghệ - Ngày đăng : 08:32, 23/12/2022
Nghe ba mẹ bảo cuối tuần này anh Tiến sẽ về chơi, Quý đếm từng ngày một. Mỗi ngày cũng vẫn dài hai mươi bốn tiếng mà sao Quý thấy dài lê thê, mãi chưa hết ngày. Nó đánh dấu trên tờ lịch, đếm từng ngày trôi qua. Anh Tiến là anh họ con nhà bác hai, anh trai ruột của ba Quý. Anh Tiến giỏi võ, vui tính, lại tâm lý, anh có thể ngồi hàng giờ nghe Quý kể chuyện mà không tỏ ra khó chịu. Quý mê anh lắm. Mà mê nhất là mấy câu chuyện phá án anh kể. Mỗi lẫn đến đoạn anh cùng đồng đội tra còng số 8 vào tay tội phạm là Quý thích mê, xuýt xoa mãi. Nó ước mơ sau này lớn lên cũng trở thành cảnh sát như anh.
Chờ mãi cũng đến sáng cuối tuần. Quý chẳng ngủ nướng như mọi khi, cũng chẳng cần ba mẹ phải gọi, Quý tự dậy từ lúc sáng sớm, hết đi ra lại đi vào trông ngóng. Nó hết nhìn đồng hồ lại chạy ra cổng ngó xem anh Tiến đã về chưa. Nghe tiếng xe máy chạy qua cổng nhà, nó cũng vội vàng nghển cổ ra xe, thấy không phải là anh lại ngồi tiu nghỉu. Độ chừng hai chục phút một lần, nó lại nhắc ba:
- Ba ơi, ba gọi điện xem anh Tiến đi đến đâu rồi?
Ba quở:
- Cái thằng này, đừng có nhắc mà anh sốt ruột. Để yên anh chạy xe. Từ đó về tới đây cũng gần trăm cây số chứ ít chi.
Gần trưa thì anh Tiến về tới. Thoáng nghe tiếng xe máy chạy vào cổng, Quý vội chạy ra, reo ầm lên. Chưa kịp để anh nói tiếng nào, Quý đã liến thoắng:
- A! Anh Tiến! Anh Tiến! Em trông anh từ sáng tới giờ luôn đó. Anh có mua quà cho em không?
Mẹ từ trong bếp ngó ra, lắc đầu:
- Cái thằng cứ rộn lên từ lúc nghe tin anh về đến giờ. Quý ơi để cho anh rửa mặt mũi chân tay rồi nghỉ ngơi đã.
Anh Tiến cười, lôi từ trong ba lô ra cho Quý một món quà:
- Đây, món quà cho em như anh đã hứa.
Quy đưa hai tay nhận món quà anh Tiến mua cho. Một bộ đồ cảnh sát siêu ngầu, có cả mũ, dây thắt lưng. Chưa mặc thử mà Quý đã tưởng tượng ra dáng vẻ của mình khi mặc đi khoe các bạn. Nó cười tít mắt:
- Chiều nay em phải mặc ngay để đi khoe. Tụi thằng Phúc, thằng Hải mà nhìn thấy em mặc bộ này sẽ mê tít cho mà coi. Em sẽ rủ chúng nó chơi trò công an bắt cướp nữa.
Sau bữa cơm, Quý nằng nặc đòi ngủ trưa với anh. Nó mè nheo đòi anh kể chuyện bắt trộm, bắt cướp cho nó nghe. Anh Tiến cười hiền khô:
- Rồi, lát nữa anh kể cho nghe. Sao, dạo này học hành thế nào rồi, môn toán của em đã khá hơn chưa?
Quý trề môi:
- Em học tốt hơn năm ngoái rồi. Các thầy cô đều khen em đã có nhiều cố gắng trong học tập. Môn toán em cũng không thấy quá khó nữa. Nhưng mà chán lắm anh ơi. Năm nay lớp em có thầy chủ nhiệm dạy toán “siêu khó tính”.
Anh Tiến tò mò:
- Thầy nào dạy mà em bảo là khó tính thế?
Tiến nhìn ra cửa phòng xem có bố mẹ không rồi mới nói nhỏ với anh Tiến. Bố mẹ luôn dạy Quý phải biết kính trọng các thầy cô giáo, bố mà biết Quý “nói xấu” thầy thì Quý chỉ có nước ăn đòn.
- Thầy Bình. Trời ơi anh không biết được đâu. Thầy đã già rồi nên siêu khó tính luôn. Đứa nào không làm bài tập về nhà, hôm sau thầy gọi lên bảng không trả lời được là thầy phạt ngay. Gần hết lớp em ai cũng sợ thầy. Bọn em chỉ ước được thầy hoặc cô trẻ trẻ mà vui tính dạy thôi. Mà anh biết không - Quý thì thào ra vẻ bí mật.
Anh Tiến hỏi lại:
- Biết gì cơ?
Quý nói nhỏ vào tai anh vì sợ ba mẹ nghe thấy. Ba mẹ Quý luôn dạy phải tôn trọng và biết ơn các thầy cô giáo:
- Mấy đứa lớp em bảo thầy Bình lập dị vì thầy chỉ sống một mình ấy anh ạ. Em cũng thấy thầy… sao sao ấy. Chẳng bao giờ thấy thầy mặc quần áo mới, bộ quần áo nào của thầy cũng đã cũ, có bộ còn bạc màu. Chiếc cặp sách đựng giáo án của thầy cũng đã sờn một bên vai. Nhưng lập dị nhất là gì anh biết không?
Minh họa: Ngọc Tâm |
Anh Tiến lắc đầu. Quý hào hứng như kể một bí mật được phát hiện ra:
- Mấy lần về muộn, em và mấy đứa trong lớp nhìn thấy thầy đi gom giấy vụn, chai nước trong ngăn bàn. Chẳng biết để làm gì anh ạ. Mấy đứa bạn em bảo thầy… thầy… ki bo. Quần áo mới cũng chẳng dám mua, cặp sách cũ cũng không thay cặp sách mới, lại còn đi gom giấy vụn, ve chai bán lấy tiền nữa.
Anh Tiến trầm ngâm. Quý liếc nhìn anh, thấy mắt anh thoáng buồn. Rồi anh nhẹ nhàng nói với Quý:
- Em và các bạn đừng nghĩ vậy mà tội thầy. Thầy không phải người như thế đâu em ạ. Anh là học sinh cũ của thầy đấy. Ngày ấy, nếu không có thầy, có lẽ anh không được như hôm nay đâu.
Quý ngạc nhiên:
- Anh là học sinh cũ của thầy thật ạ?
Anh Tiến gật đầu:
- Ừ, hồi anh học thầy, thầy còn trẻ lắm. Lúc ấy thầy mới ra trường, khóa bọn anh là lớp học sinh đầu tiên của thầy. Thầy dạy rất hay nhưng nghiêm khắc. Ngày đấy, anh học khá nhưng nghịch ngợm và lười biếng, thường xuyên quên làm bài tập về nhà nên bị thầy phạt nhiều. Anh tức nên bày trò phá thầy. Anh xì lốp xe khiến thầy phải dắt bộ giữa trưa nắng. Thầy ốm mấy hôm liền. Anh nghe các thầy cô nói mới biết thầy là thương binh. Trong những năm tham gia nghĩa vụ công an, thầy bắt cướp và bị thương. Sau đó, thầy trở về ôn tập thi đậu đại học sư phạm và về trường dạy học. Những hôm trời mưa gió, vết thương của thầy bị đau nhức nhưng thầy vẫn cố gắng lên lớp, chẳng nghỉ buổi dạy nào. Anh cứ ân hận mãi mà không dám nói lời xin lỗi thầy.
Dường như anh Tiến đang xúc động. Quý nghe giọng anh nghèn nghẹn:
- Anh ân hận nên bớt quậy phá và cố gắng học tập hơn. Thầy dạy giỏi và kèm cặp từng li từng tí nên lớp anh năm đấy đạt thành tích rất cao. Anh thi đậu cấp III, không còn học thầy nữa. Năm anh học lớp 12, bố anh bị bệnh, anh tính bỏ học. Chẳng hiểu sao thầy biết được. Thầy đến nhà, động viên anh và đưa cho anh số tiền thầy tiết kiệm được để anh đóng học phí và trang trải cuộc sống để không phải bỏ học giữa chừng. Thầy còn đi quyên góp để bố anh có tiền chữa bệnh. Anh được như ngày hôm nay là nhờ thầy.
Anh Tiến nhìn ra cửa sổ:
- Em biết không, thầy có lương, có cả chế độ thương binh nhưng thầy tiết kiệm và đi nhặt thêm giấy vụn, vỏ chai để có thêm tiền gửi sổ tiết kiệm giúp đỡ những đứa học trò nghèo không phải bỏ học giữa chừng. Các lứa học trò đã thành đạt muốn báo đáp thầy, thầy bảo hãy dùng số tiền ấy, món quà ấy tặng các em mồ côi, người lang thang cơ nhỡ. Các em thấy thầy lập dị, nhưng đấy là tấm lòng của một người thầy hết mình vì học trò…
Anh Tiến im lặng nhìn ra phía ngoài cửa sổ ngập nắng để kìm lại nỗi xúc động. Quý thấy mắt anh loang loáng nước. Quý luôn nghĩ anh là một chiến sĩ công an mạnh mẽ, cứng cỏi, sẽ không bao giờ rơi nước mắt. Nhưng dù thấy anh rơm rớm nước mắt, nó chẳng thấy anh Tiến bớt mạnh mẽ đi chút nào. Nó thấy anh ngoài sự cứng cỏi còn là một người giàu tình cảm. Chính nó nghe anh kể mà cũng thấy xúc động. Nó cảm thấy vui vì anh Tiến - người anh mà nó quý mến, thần tượng cùng học chung một thầy giáo dạy toán. Rồi Quý cúi đầu, suy ngẫm. Tại nó và các bạn thấy thầy khó tính nên không nhận ra từ ngày thầy chủ nhiệm lớp, cả lớp học hành tiến bộ hẳn lên. Thầy vẫn dành những món quà như sách vở, bút mực tặng các bạn khó khăn trong lớp.
Tự nhiên Quý thấy ân hận quá. Nó lí nhí rủ anh Tiến:
- Chiều nay anh có đến thăm thầy không? Anh cho em đi cùng với nhé!