Lòng dạ đàn bà

Văn nghệ - Ngày đăng : 09:32, 28/02/2013

Gần bốn mươi năm trước, anh quyết định bỏ học đại học nửa chừng, rời cô người yêu sắc nước nhất trường để tình nguyện vượt Trường Sơn ra đi làm người cầm súng...

Gần bốn mươi nămtrước, anh quyết định bỏ học đại học nửa chừng, rời cô người yêu sắc nước nhấttrường để tình nguyện vượt Trường Sơn ra đi làm người cầm súng. Trước lúc chiatay, hai người ra sông ngồi ngắm hoàng hôn, lãng mạn thế đấy, bởi biết đâu cóthể đây là lần ngắm cuối cùng. Trong chiều muộn, chị nói một câu ngọt đằm nhưphù sa đang trôi chảy dưới kia: Anh đi em không giữ được anh, anh trở về, cố màtrở về, nếu chẳng may có làm sao thì em sẽ làm lụng nuôi anh suốt đời. Câu nóiấy, đôi mắt ấy và dáng hình như một nữ thủy thần từ lòng sông hiện lên ấy đã theoanh đi suốt các trận đánh, đi qua các cánh rừng bom đạn như một điểm tựa, mộtsự đỡ nâng giúp anh vượt qua được mọi cam go tưởng như không thể vượt được đểlàm một người cầm súng tử tế, để khi trở về, nếu còn sống, vẫn có thể ngẩng caođầu nhìn thẳng vào mắt chị, nhưng... Cuộc đời đến lắm chữ “nhưng”, chiến tranhcàng nhiều chữ đó. Mười năm sau, anh trở về, chân tay còn nguyên vẹn nhưng chịlại đèo đứa con nhỏ trên chiếc ghế mây buộc ở đằng sau xe đạp đến thăm...

Hụt hẫng đến tận timgan phổi phèo nhưng anh vẫn nói cứng: “Thôi, đừng khóc nữa! Bọn anh ra đi cũnglà vì hạnh phúc của mọi người, trong đó có hạnh phúc của em. Nhân đây cũng cámơn em, nhờ có câu nói của em, nhờ lúc nào cũng nhớ và nghĩ đến em nên anh đãkhông gục ngã”. Chị khóc nhưng anh lại cười để đêm về, khi còn một mình thìngồi âm thầm để mặc cho nước mắt chảy ra...

Từ ngày đó cho tớisuốt gần ba mươi năm sau, anh không còn gặp lại người đàn bà đó nữa. Ba mươinăm, cuộc mưu sinh bươn chải bụi mù khiến anh không còn nhớ gì hết và nàng,cũng từng ấy năm tịnh không một tin tức gì, có khi vào Nam hoặc có khi ra nướcngoài sinh sống rồi cũng nên… Chao ôi, lòng dạ đàn bà, thời nào, quốc gia nàochả vậy.

Thế rồi, vào một buổisáng mùa đông sương mù bay vào tận bàn làm việc, chiếc điện thoại bàn của anhchợt giãy nảy lên. Một giọng phụ nữ lạ hoắc dè dặt đập nhẹ vào tai: “Anh... anhcó phải là... không ạ?” “Vâng, tôi đây, chị là ai thế?”. Anh trả lời cấm cảu vànói chung từ ngày anh có cái nghề luật sư, mồm miệng bỗng dưng thành ra cấmcảu. Giọng bên kia hơi nghẹn lại: “Anh... anh không nhận được ra em ư?”.“Không! Làm sao tôi có thể nhận được trong khi mỗi ngày tôi có hàng chục cuộcgọi đại loại như thế này”. Anh càng cấm cảu. “Em là... đây!”. Cuối cùng, đầudây bên kia đành phải xưng tên. Tên của chị. Vừa nghe cái tên ấy, toàn thân anhnhư nổi mề đay, hết nóng lại lạnh. Anh như ngoạm lấy ống nói: “Trời! Em đấy ư?Sao lại là em? Bao lâu nay em ở đâu, làm gì mà sao bây giờ lại điện cho anh?”.“Chuyện dài lắm, lúc nào gặp em sẽ nói. Chủ nhật này anh có rỗi không?”. Rỗi,rỗi, rỗi. “Vậy anh ra bờ sông nhé, cái bờ sông trước khi anh đi mình đã ngồinhé!”. Ôkê!

Tất nhiên là OK rồinhưng ngay sau đó là một chút phân vân gợn lên. Có chuyện gì đấy nhỉ? Tình cũkhông rủ cũng đến chăng? Hay nàng đã bỏ chồng, hay chồng nàng không còn trênđời này nữa, hay nàng có điều gì dính dáng đến pháp luật mà cái mặt mình thỉnhthoảng lại vác lên truyền hình khiến nàng biết mà gọi đến? Hay... Một đống thứ“hay” rối nhằng như búi giun trong đầu. Kệ, cứ gặp rồi tính, gớm thôi là lòngdạ đàn bà, bảo quên là quên luôn được.

Chủ nhật ra chỗ gặp,chị đã ngồi đó từ trước, vẫn đẹp, vẻ đẹp quý phái, buồn buồn, hơi xanh xao củamột mệnh phụ. Chao ôi, cả một trời kỷ niệm theo sóng nước lao xao tràn về, trànvề mạnh đến nỗi chút nữa thì anh đã ôm siết lấy chị mà lặng đi. Chị nhận xétanh không thay đổi gì cả, vẫn phong trần, lãng tử như ngày xưa, và bảo: Thúthật đã nhiều lần chị muốn điện cho anh nhưng nghĩ đến chuyện cũ lại ngại, cũngnhư từ đó đến nay, chị vẫn dõi theo từng bước đi của anh, kể cả những va vấp vàthành đạt. Rồi chị cúi xuống, khẽ nói: “Em muốn một lần nào đó anh có thể đưaem trở lại tất cả những chỗ ngày xưa mình đã đến, đã đi qua, đã...”. Anh gậtđầu nhưng trong lòng lại nghĩ ngược, chết mẹ rồi, hồi xuân rồi, hơn 50 tuổi tựdưng lại sinh chuyện muốn tìm lại kỷ niệm tình yêu xưa cũ thì chỉ có mà hồixuân, ba mươi năm qua sao không đi tìm đi?

Sau lần gặp đó, anh cómột chuyến đi xa mất mấy tháng, lúc trở về, công việc lại lu bu, thêm vàichuyện bực mình về nhân tình thế thái, thế là quên luôn. Và anh sẽ quên cho đếntận bây giờ nếu như hơn một năm sau, đang cắm cúi thả bộ trên đường phố, anhkhông bị một tiếng đàn ông gọi thếch lại. Ðó là một gã trung niên đẹp đẽ, haohao gặp ở đâu rồi mà chịu không nhớ ra. Gã trung niên hồ hởi: “Anh không nhậnra em à?”,“Không!” “Em là... em traicủa chị... đây, hồi nhỏ anh vẫn dạy em bơi đấy, nhớ không?”. Ðến lúc này thìhắn nhớ. Thằng bé hồi đó mới chưa tới chục tuổi mà bây giờ đã trung niên.. Anhhỏi một câu bâng quơ gọi là có hỏi: “Chị em dạo này có khỏe không?”. “Chị emmất rồi!”. Như có một hòn đá ở đâu rơi trúng đỉnh sọ, anh hơi chao người đi mộtchút...

Sau đó chắp nối lạicâu chuyện, anh mới vỡ ra: thì ra đúng cái lúc chị bị ung thư giai đoạn cuối,sau hàng loạt những điều trị và xạ trị trong nước ngoài nước không ăn thua,biết rằng mình không còn sống được bao lâu nữa, trước khi vĩnh viễn đi vào cõihư vô, chị muốn gặp lại anh, như gặp lại quãng đời tươi thắm nhất của mối tìnhđầu, nhưng... Lần này chữ“nhưng” mớithật là tàn bạo, nhưng anh lại nghĩ ra cái chuyện hồi xuân hồi xiếc khiến chongười đàn bà một thuở đó trước khi nhắm mắt chắc vẫn còn điều đau đáu tronglòng.

Một chiều hoàng hôn,một mình ngồi bên bờ sông, anh ngước lên, mắt mờ đục nhìn ra xa xăm, lòng tựnhủ thầm: “Lòng dạ đàn bà! Cứ tưởng đã hiểu, đã tường nhưng rồi vẫn chả hiểu gìcả. Cuối cùng, năm tháng đi qua, không phải cô ấy mắc nợ mình mà chính mình mắcnợ cô ấy, món nợ nhân tình không sửa được”.

TheoChu Lai